Lục Thảo Tinh sau khi xuất ra một chưởng dường như bị rút cạn sinh lực, biết mình đã không thành công, liền nhanh chóng lui mình, phóng về hướng Lâm Tiêu, nghiêng mình, khẽ khàng.
- Xin nhận trừng phạt.
Lâm Tiêu khoái hoạt.
- Hahaha, đệ cần gì phải tự trách mình, đệ làm tốt lắm.
Nói đoạn ông tay vỗ bàn tay vào vai Lục Thảo Tinh ra điều hài lòng, rồi nói.
- So với cái chết thì nhìn người mình thương yêu chết đi càng đau lòng hơn đúng không ? hahahaha
Tiếng cười như thấm vào đất trời, ngạo ngễ và thích thú; nhưng Tiểu Nguyệt không thể nghe thấy, cậu dường như không có phản ứng, chỉ lặng yên ôm chặt thân thể người áo xanh trong vòng tay, đôi mắt vô hồn nhìn vào dấu tay màu đỏ máu còn in rõ ràng trên lòng ngực người ấy.
Tiểu Vũ khó nhọc nở nụ cười, cố gắng đưa tay lau nhẹ giọt nước tràn ra từ khóe mi Tiểu Nguyệt, anh nói trong đau đớn.
- Đệ ...có trách... ta không ?
Tiểu Nguyệt cảm thấy lòng ngực mình như muốn nứt vỡ ra, nghẹn ngào theo từng lời nói và hành động của Tiểu Vũ, cậu cố gắng vận nội công truyền vào nơi lồng ngực của anh, chỉ với hi vọng anh sẽ khỏe mạnh trở lại.
Tiểu Vũ nhẹ mỉm cười, hắn đưa tay kéo bàn tay tay đỏ lên vì vận lực quá độ của cậu, nắm chặt nó, rồi nhẹ giọng.
- Ta tự biết tình trạng của mình, sinh lực ta đang dần bị thiêu đốt, đệ không cần nhọc lòng đâu.
Tiểu Nguyệt gần như nứt vỡ, nước mắt rơi xuống không kiềm chế được, từng cơn thổn thức ép chặt lồng ngực, trong đầu vẫn không muốn tin vào điều được nghe, cậu vẫn cố gắng truyền sức mạnh cho anh.
Tiểu Vũ lại lần nữa nắm chặt bàn tay cậu, mở lời khó nhọc.
- Đệ không trách ta chứ?
Tiểu Nguyệt đau đớn nhìn người đang nằm trong lòng mình, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiểu Vũ lại mỉm cười.
- Ta thật có lỗi với đệ, đệ biết không ta tột cùng chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của đệ, chẳng bao giờ mong một ngày phải thấy đệ đau khổ, phải để cho những giọt nước mắt đệ rơi.
Anh tuyệt vọng phun ra một ngụm máu, vẫn cố gắng nói trong cơn đau tột cùng.
- Ta thật muốn làm một người ích kỷ đệ có biết không? Ta thật muốn có thể không coi trọng thiên hạ, không cần biết đến sống chết của nhân gian, chỉ cần có đệ bên cạnh. Nhưng...
Từng tiếng nứt vỡ.
- Nhưng có lẽ số trời đã định, ta rốt cuộc rồi cũng chẳng thể thay đổi, chẳng thể tột cùng ở bên cạnh, chăm sóc, yêu thương đệ; chẳng thể làm đệ cười, chẳng để ngăn những giọt nước mắt này tuôn rơi.
Dứt lời, lại đưa tay lau nhẹ nhàng nước mắt trên gò má Tiểu Nguyệt.
- Hãy hứa với ta, hãy rời khỏi đây, hãy giữ cho mình an toàn và sống hạnh phúc suốt quảng đời còn lại, đừng bao giờ để cho nước mắt mình rơi một lần nào nữa.
Nói rồi, anh dùng hết sinh lực cuối cùng đem một lượng ký ức đẩy vào trong đầu Tiểu Nguyệt.
< Ký ức của Tiểu Vũ >
- Chúc mừng sư phục xuất quan. – Tiểu Vũ giọng tràn đầy vui mừng, nhưng vẫn pha lẫn một chút gì đó khó nói.
Huyền Khiếu nhanh chóng nhận ra điều đó, ông bước mình ra khỏi hang đá, nhìn vào đôi mắt anh rồi nhẹ nhàng.
- Có việc gì xảy ra, con hãy nói cho ta hay?
Tiểu Vũ không kiềm chế được liền đem đầu đuôi chuyện Tiểu Nguyệt kể cho ông.
Huyền Khiếu đôi mắt xa xăm, đột ngột ngồi xuống, bấm quyết rồi lẩm bẩm chú ngữ, bỗng từ trên trời cao 1 ánh hào quang chói mắt xuất hiện, đánh xuống người ông, kèm theo đó bầu trời vầng vũ, những đạo sấm sét đột ngột xuất hiện xé nát bầu trời, dường như thiên ý muốn phản đối việc ông đang làm.
Đúng lúc này, Huyền Khiếu mở mắt, phun ra một ngụm máu, bầu trời cũng ngay lập tức trở lại bình thường như chưa hề có gì xảy ra; ông lảo đảo cố gắng đứng dậy, run rẩy nắm chặt vai Tiểu Vũ, ông thổn thức.
- Tiểu Vũ, ta đã thấy, ta đã thấy, ra rốt cuộc đã thấy.
Nói đoạn, hàng nước mắt trôi dài trên gương mặt hốc hác có phần xanh cao của ông.
- Sư phụ có việc gì, người đã thấy gì?
Huyền Khiếu thở dài nghẹn ngào.
- Ta cải mệnh trời, nhìn thẳng vào tương lai, ta thấy...
Ông lại dừng, nhìn sâu vào đôi mắt anh.
- Ta thấy cái chết của Tiểu Nguyệt.
Từng tiếng như những nhát dao đâm vào tim, anh có phần run rẩy, khụy xuống mặt đất, thốt lên.
- Người nói gì, Tiểu Nguyệt...sao đệ ấy lại chết, tại sao?
Một giọt nước lại chảy xuống từ khóe mi, ông bước lại gần nắm chặt vai Tiểu Vũ.
- Ta thấy 3 ngày sau con mang Tiểu Nguyệt về, cậu bé được giải oan, 2 con sống một khoảng thời gian yên bình ở Vọng Nguyệt Lâu; nhưng...
- Nhưng sao sư phụ.
- Nhưng một thời gian sau, người Huyết Luyện Giáo kéo đến muốn phá cấm chế tại Thiên Đạo Môn ta nhằm muốn biết bí mật trong truyền thuyết được lưu truyền lại. Ta vì lực bất tòng tâm, chẳng thể luyện thành tuyệt học bí truyền môn phái, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy Tiểu Nguyệt đỡ cho con một chưởng mà chết thay.
Nói đến đây, ông cũng trở nên lặng lẽ, nhìn thấy đôi mắt thất thần của anh, ông chỉ có thể nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh vào lòng – cảm giác như nứt nỡ sâu trong lòng vì từ lâu ông đã xem anh và cậu như con của mình, ông chẳng hề muốn bất cứ chuyện xấu gì xảy ra với 2 người nhất là ông vẫn luôn canh cánh, mặc cảm với sai lầm của mình gây ra ở quá khứ cho cả cha anh và mẹ của cậu.
Không nhẫn tâm nhìn thấy tình cảm của Tiểu Vũ như vậy, ông có một quyết định.
- Con không cần phải như thế, hiện ta có một cách, hi vọng có thể lật chuyển tình thế.
Anh giật mình, thoát ra khỏi vòng tay ông, giọng khẩn trương.
- Sư phụ nói thật chứ.
- Con nghe cho cẩn trọng đây, có một bí mật được truyền thừa từ các thế hệ trưởng môn Thiên Đạo Môn – đó chính là bên dưới môn phái có phong ấn một thứ bảo trân vô cùng hệ trọng, truyền thuyết rằng ngày trước nơi Thiên Đạo Môn chính là nội cung của Thánh Quốc – mà người trị vì chính là Chiến Thần, người cũng là người duy nhất sở hữu toàn bộ Vô Thượng Vô Đẳng Mật Thư; tương truyền rằng khi người bước trên con đường Vô Thượng Vô Đẳng có để lại một thứ, mà chỉ cần có nó, người sở hữu sẽ có cơ hội bước trên con đường tối thượng này. Nhưng không phải ai cũng phù hợp, chỉ có người được lựa chọn mới có thể sử dụng nó.
- Người được chọn ? – Tiểu Vũ ngạc nhiên.
- Ngày xưa ta cũng hỏi sư phụ mình, người chỉ nói với ta rằng, chỉ người nào có thể dung hợp Thái Cực Quyết và Thái Cực Kiếm Trận một cách hoàn hảo mới có thể nắm được chìa khóa, tiếc rằng...
- Sao ạ ?
- Suốt bao đời truyền thừa chẳng một ai có thể luyện được thành công.
Dừng một đoạn, ông lại tiếp tục.
- Nhưng theo lời con kể, rất có thể Tiểu Nguyệt với thể trạng đặc biệt có thể có cơ hội rất lớn tu luyện được và nhất là thông qua cảm ứng với tương lai lúc nãy ta đã nhìn ra một việc quan trọng có thể giúp được Tiểu Nguyệt.
Tiểu Vũ nhìn ông trừng trừng, dường như ngay cả hơi thở cũng không phát ra.
- Đó chính là Bát Nhã Mật Viện.
- Bát Nhã Mật Viện ?
- Đúng vậy, ta cảm nhận được lão bằng hữu của ta Đại Trí Thiền Sư có cách giúp được Tiểu Nguyệt.
Ông lại dừng và nhìn anh.
- Quan trọng nhất lúc này chính là con phải để cậu bé ra đi, ta sẽ có cách dẫn dụ Tiểu Nguyệt đến gặp Đại Trí.
Tiểu Vũ nghe xong, có phần không cam nhưng nghĩ đến cái tương lai ông vừa nói, anh cắn chặt răng nhẹ gật đầu.
- Con nghe kỹ đây. – Huyền Khiếu đang nói bỗng phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng trở nên đáng sợ.
- Sư phụ người bị làm sao vậy?
- Ta không sao, ta đã dám cải lại mệnh trời, chẳng thể tồn tại lâu được nữa, bây giờ con nghe kỹ đây. Con phải trở thành Tân Trưởng Môn đời tiếp theo.
- Con...con không thể? - Anh lắp bắp.
- Nghe lời ta, con là người ta tin tưởng nhất và cũng là phù hợp nhất.
- Phù hợp?
- Đúng vậy. Ta nói con hay, thật ra Thái Cực Quyết và Thái Cực Kiếm Trận chưa bao giờ là tuyệt học bổn môn cả.
Tiểu Vũ ngớ người.
- Đúng vậy, ta bây giờ sẽ dạy con môn tuyệt học mà chỉ có các đời trưởng môn mới biết, gọi là Thiên Đạo Quyết. Ta nói con phù hợp chính là nói phù hợp với pháp quyết này, ta biết con có một cơ thể tràn đầy hỏa khí, chí dương chí cương, lại có nền tảng Thái Cực Quyết; quan trọng hơn là con có một tấm lòng yêu thương và bao dung rộng lớn.
Nói đoạn, Huyền Khiếu dụng hết linh lực còn lại đánh một ấn quyết vào đầu Tiểu Vũ, sau đó thốt lên lời cuối cùng trước khi tan rã vào thinh không.
- Ta xin lỗi con và Tiểu Nguyệt.
< Kết thúc ký ức >