1 cơn kích động, xen lẫn bàng hoàng dâng lên trong lòng Tiểu Nguyệt, từ khi cậu nhận biết thế giới xung quanh, 2 tiếng “cha” “mẹ” vô cùng xa lạ với cậu, không phải rằng cậu không có lòng tìm lại họ, chỉ là theo thời gian, niềm hi vọng đó càng ngày càng mờ nhạt.
19 năm, 9 năm bên cạnh gia gia, 10 năm sống ở Thiên Đạo Môn, 2 tiếng thân thương phụ mẫu dường như đã chôn chặt sâu trong lòng, khi nghe người phụ nữ trước mặt gọi mình là con, cậu chỉ cảm thấy tội cho nàng ấy, có lẽ bao nhiêu năm bị chôn vùi nơi đây, đã làm nàng ít nhiều lầm lẫm nhiều thứ, cậu nhỏ nhẹ.
- Có lẽ tiền bối đã nhầm lẫn ta với 1 ai đó rồi?
Gương mặt người phụ nữ lúc này vẫn còn nỗi xúc động, nước mắt rơi trên gò má như tuyết vụ đó, mãnh liệt, giọng run run.
- Mẹ… mẹ không thể lầm được, chính là con, không sai được. Có phải khi tìm được con, bên cạnh con có 1 tấm lụa có viết 1 chữ Hồ đúng không?
Tiểu Nguyệt sửng cả người, đúng là chuyện này cậu từng được nghe gia gia kể, tên của cậu, 2 chữ Cổ Nguyệt ghép lại chính là chữ Hồ đó, chuyện này duy chỉ có cậu và gia gia biết, tuyệt không có người thứ hai. Người phụ nữ này lại biết, không lẽ…
Nàng thấy thái độ của cậu đã đoán được chín phần là con của mình, liền bồi tiếp.
- Còn nữa, để phá được phong ấn của Thiên Niên Băng Trụ, duy chỉ có máu truyền thừa của Thiên Nữ Tộc, mà sư tỷ mẹ chính là tộc trưởng hiện nay của Thiên Nữ Tộc và ngoài mẹ ra thì chưa hề nghe qua có tộc nhân nào dám rời khỏi phạm vi của Thiên Nữ Trấn. Quan trọng nhất, tộc nhân của Thiên Nữ Trấn không bao giờ có nam tử, con chính là đặc biệt duy nhất, chính là con trai của ta – Tiểu Hồ.
Đó chính là sự giải thích hợp lý duy nhất, giải thích cho việc tại sao cậu lại thấy có 1 thứ tình cảm thân thiết với người phụ nữ này, bao nhiêu cảm xúc dồn nén, sâu chứa trong lòng, Tiểu Nguyệt như 1 tiểu hài tử, chạy lại ôm chầm lấy mẹ mình, người run run, nước mắt đã tuông tự lúc nào.
Nàng ôm lấy cậu với tất cả niềm yêu thương của 1 người mẹ, bị chôn vùi ở đây bao nhiêu năm, không ngờ còn có thể nhìn thấy con trai của mình, nàng ít nhiều đã thỏa lòng mong ước của mình.
Lúc này Tiểu Nguyệt thút thít, từng tiếng run rẩy như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, bao nhiêu câu hỏi chất chứa nay được dịp luôn ra.
- Mẹ…ngày xưa sao mẹ lại bỏ con?
Đây chính là câu hỏi mà cậu không sao hiểu được, nếu mẹ thương cậu như vậy, sao lại có thể bỏ rơi cậu ở 1 ngôi miếu hoang giữa trời mưa gió như vậy.
- Mẹ…sao mẹ lại bị giam cầm ở đây?
- Mẹ…cha của con đâu?
Cậu hỏi liên tục và dồn dập, nàng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu trong vòng tay mình, vỗ nhè nhẹ sau lưng an ủi cậu, rồi mới từ tốn.
- Mẹ biết, mẹ biết, hôm nay mẹ sẽ kể hết với con tất cả sự tình. Chuyện này phải bắt đầu từ 500 trăm về trước…
Đôi mắt nàng ánh lên tình cảm nhớ nhung, pha lẫn 1 chút yêu thương và sự đau đớn dày xéo tâm cang, hít 1 hơi lấy lại bình tĩnh, nàng từ tốn kể lại.