Cuối cùng cả 2 dụng tận sức lực cũng đã thoát được Hắc Ám Lâm, bắt đầu bước vào địa phận Thiên Nữ Trấn.
Thiên Nữ Trấn tuy gọi là trấn nhưng kì thực cực kì rộng lớn, so với Giao Thương Thành thì có khi còn to hơn, tuyệt nhiên khác hẳn với ranh giới bảo vệ bên ngoài, từ khi bước vào địa phận trấn thì yên bình đến lạ. Dường như thế lực nơi đây khiến không 1 lũ tà ma nào dám bén mảng bước vào, chỉ khác thường ở chỗ nơi này thời tiết có vẻ lạnh bất thường, càng đi sâu vào trong không khí càng lạnh hơn.
Đi đến khi trời sập tối thì mới thấy ngọn núi sừng sững, hiện rõ trước mắt, ngọn Thiên Sơn cao vút, phần đỉnh ngập trong mây, xung quanh phạm vi núi, các loài cây cỏ dường như vương 1 màn băng mỏng, từng cơn gió lướt qua, rét buốt. 2 người đã mất nhiều sức lực và nguyên khí nên quyết định nghỉ ngơi dưới chân núi.
Tiểu Nguyệt phụ trách nhóm lửa, còn Tiểu Vũ sau 1 hồi mất dạng cũng đã mang về vài con thú nhỏ và 1 ít trái cây dại, cả hai quay quần bên đống lửa, không ai nói với ai lời nào.
Tiểu Vũ suốt từ nãy giờ im lặng, không thể kiềm chế hơn được nữa, quay qua hỏi.
- Lúc nãy đệ thi triển có phải là Thất Tinh Bắc Đẩu Kiếm Trận không?
Tiểu Nguyệt nghe mà thập phần sửng sốt, sư phụ có dặn tuyệt nhiên chỉ sử dụng khi khẩn cấp, lại không được nói với ai nhưng lúc nãy đứng giữa ranh giới sống chết, thật không thể không đem ra dùng, còn đối với Tiểu Vũ, hắn là người cậu tin tưởng nhất nên thiết nghĩ không thể giấu diếm, liền đem chuyện năm xưa ở Tụ Khí Đài kể hết cho hắn. Tiểu Vũ nghe xong, khuôn mặt giãn ra, thư thái.
- Thì ra là thế, ta yên tâm rồi, đệ ít ra có thể tự bảo vệ được mình với kiếm trận đó, nhưng phải nhớ rõ bây giờ chúng ta không còn trong địa phận Thiên Địa Môn, đệ lại không thể bộc phát khí tức nên bây giờ chỉ có thể sử dụng kiếm chiêu đơn thuần, đối với đối thủ bình thường thì không sao nhưng cao thủ tu chân thì nên nhớ không được liều mạng, phải khu động Âm Dương Kính, tránh được bao nhiêu nguy hiểm tốt bấy nhiêu. Nếu xét thấy ta đang tình huống nguy cấp, đệ hãy tự cứu lấy mình, cố gắng chạy thoát thân, đừng lo lắng nhiều thứ.
Nói đoạn, hắn thần tình nghiêm trọng nhìn thẳng vào mắt cậu, bao nhiêu tâm tư như bộc phát ra cả. Tiểu Nguyệt cảm động trước tình cảm của sư huynh, chỉ thầm nghĩ sẽ cố gắng không trở thành gánh nặng cho hắn nữa.
(…)
Đêm về khuya, từng cơn gió lạnh buốt thổi tốc qua, đống lửa giờ chỉ còn lại những đống than đỏ ửng, Tiểu Nguyệt đã ngủ tự bao giờ, còn Tiểu Vũ vẫn điều công trị thương, hồi nguyên chân khí.
Trong giấc ngủ, Tiểu Nguyệt vẫn cảm thấy hơi lạnh xâm vào người, bất giác người run lên, co rúm lại. Tiểu Vũ đang liệu thương, nghe tiếng cậu rên rỉ, liền đến gần cởi áo khoác ngoài của mình ra đắp lên người Tiểu Nguyệt, vỗ về cậu chìm vào giấc ngủ yên bình.
Còn hắn vẫn ngồi đó, vẫn canh cho cậu ngủ và phòng giới đề phòng có ác thú đến quấy nhiễu, cứ như thế mà trời sáng lúc nào không hay.
(…)
Tiểu Nguyệt choàng tỉnh, thì trời đã sáng hẳn, cậu vương mình mệt mõi, không hay biết gì chuyện đêm qua, vội nhìn quanh thì thấy Tiểu Vũ đã dậy từ lúc nào, khuôn mặt hắn có phần mệt mõi, đang mặc lại chiếc áo khoác, nhìn cậu mỉm cười rồi nói nhỏ.
- Đệ đã chuẩn bị tinh thần chưa?
Tiểu Nguyệt dứt khoát gật đầu, hắn lập tức khu động pháp bảo, bắt quyết ấn, 1 đạo lam quang tóe lên, mang cả 2 thân ảnh phóng thẳng lên bầu trời, xét gió lao vun vút, hướng đến đỉnh Thiên Sơn.