Đã 3 tháng trôi qua từ sau cuộc thi đấu, mọi người cũng đã thôi bàn tán về người thắng cuộc, lần này chiến thắng lại thuộc về Âm Dương Đài, tất nhiên các chi phái khác thập phần không vừa ý.
Vòng cuối cùng, Tú Linh vì tự ý bỏ cuộc lại có hành động không được đoan chính cũng đã bị Lam Tuyết Lệ sư thúc trách phạt nhưng vì cô là đệ tử yêu quí của người nên cũng chỉ bị giam lỏng trong phòng 1 tuần, thật không đáng để gọi là hình phạt. Còn Thạch Khiếu Thiên thì vẫn mê man bất tỉnh sau trận đấu với Tú Linh, tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng chân khí đã tổn hao gần hết, âu đây cũng là tổn thất lớn đối với Thổ Hành Sơn. Về phần Tật Nghi thì sau trận đấu đó hoàn toàn biến mất không ai biết hắn đi đâu, ở đâu, cũng nghe phong phanh hắn đã nhảy xuống vực tự vẫn nhưng thực hư thế nào thì chẳng ai biết được.
Tiểu Nguyệt tất nhiên sau khi hoàn toàn khỏi nội thương, cậu cũng được nghe các sư huynh kể lại sự tình, riêng đối với chuyện Tật Nghi thì thấy mình thực sự cũng có phần lỗi. Từ dạo đó, cậu lúc nào cũng đầy tâm sự, đến cách đây 2 tháng thì xin sư phụ dọn ra Vọng Nguyệt Lâu cư trú luôn tại đó.
(…)
Vọng Nguyệt Lâu được chiếu sáng dưới ánh trăng vàng óng, từng cơn gió tốc qua hàng cây phía trước, cuốn những chiếc lá bay trong đêm thâu, Tiểu Nguyệt đứng trên hàng hiên, vẫn mãi suy nghĩ về những việc đã qua.
Cậu nghĩ về mục đích của đời mình, đã bao năm rồi, sống trong sự vui vẻ, trong sáng, ngây thơ, Tiểu Nguyệt chưa từng phải suy nghĩ đến giá trị của mạng người cho đến 3 tháng trước, chính mắt cậu nhìn thấy cảnh máu đổ, chính tay cậu đã làm bị thương 1 người và gián tiếp hại người ta trở thành tàn phế.
Chưa bao giờ Tiểu Nguyệt thấy nặng nề như vậy, rốt cuộc thì mục đích tu đạo của mình là gì, phải chăng là để trả thù cho gia gia hay là làm 1 người tốt, thế thiên hành đạo, trừ gian diệt bạo.
2 điều hoàn toàn trái ngược nhau, nó phải thế nào mới đúng đây.
Ta phải làm sao phải làm sao
Thiện ác phân minh chọn thế nào
Trả thù nợ máu hay buông bỏ
Khổ tấm thân này dạ hư hao…
Cảm thán thốt lên vài dòng thơ suy tưởng, bỗng.
- Đệ có tâm sự gì hãy nói ta nghe, đừng giấu kín trong lòng như thế!
Tiểu Vũ từ đằng xa bước tới, hắn cảm thấy đau xót khi nhìn cậu tiều tụy như vậy, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười ngày xưa nay chỉ còn vẻ u ám, thiểu não, cảnh đẹp vốn như mơ như mộng nơi Vọng Nguyệt Lâu này bỗng chốc bị nỗi buồn của Tiểu Nguyệt xâm chiếm, cũng trở nên u tối và buồn thảm đến chán chường.
Tiểu Nguyệt buồn bã nhìn Tiểu Vũ không cất thành lời, đôi mắt cậu chan chứa bao tình cảm u uất, tuyệt vọng, với tuổi 18 như cậu, tất nhiên vẫn không phải là trưởng thành để suy nghĩ những việc như thế này.
Cậu ban đầu gia nhập Thiên Đạo Môn chỉ với 1 suy nghĩ trẻ con duy nhất rằng sẽ cố gắng tu luyện, sau này trở thành cao thủ rồi thì có thể trả thù cho gia gia, nhưng những ngày tháng qua, lớn lên dưới sự bảo ban, dạy dỗ ân cần từ Huyền Khiếu sư phụ, Tiểu Nguyệt càng lúc càng thấm nhuần tư tưởng đạo gia, lấy lẽ vô vi làm thú vui thường nhật, tránh xa những thứ trần tục, những thứ ô uế thế gian. Một lòng tu đạo chỉ mong thế thiên hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ người khác. Nay nếu trả thù, là giết người tức đi ngược lại với tôn chỉ đó, nhưng mối thù gia gia không thể không báo, từng chi tiết về cái chết của gia gia, cậu không sao quên được, nó luôn âm ỉ trong lòng, không lúc nào nguôi.
Tự lúc nào nước mắt đã thấm ướt hàng mi, không kềm được, những cảm xúc như òa vỡ. Tiểu Vũ vội lao đến ôm chầm lấy cậu, thân hình như hài tử của cậu chỉ cao đến ngực của hắn, ôm cậu mà cảm thấy cậu quá mỏng manh, nhỏ bé, như lúc nào cũng có thể biến mất khỏi vòng tay của mình. Nghĩ thế Tiểu Vũ càng siết chặt vòng tay, còn Tiểu Nguyệt vốn vẫn còn vô tư, cậu chỉ có thể vùi vào người hắn như tìm người an ủi, bất chợt cảm thấy nỗi thống khổ như đã vơi bớt đi rất nhiều.
Từ đó, Tiểu Vũ cũng chuyển về Vọng Nguyệt Lâu, thường nhật chăm sóc cậu.