Rome thành phố cổ kính, nghệ thuật và yên bình.
11h30 đêm.
Dường như không khí đêm nay có chút gì đó khác thường, khác thường vì nó yên ắng quá, lặng lẽ quá.
Không biết lí do gì, từ 3 hôm trước, Vatican ra lệnh cấm không cho người dân vào tham quan và hạn chế bắt cứ ai cũng không được đi ra cũng như đi vào mà không có giấy chứng nhận đặc biệt của hội thánh.
Quảng trường thánh Peter, 1 khoảng không gian vòng cung rộng lớn, hôm nay lại đặc biệt rộng lớn hơn, vì bị màn đêm bao phủ và xung quanh đều đã bị cách li, khiến Vatican vốn đã biệt lập nay lại có thêm phần cô quạnh.
11h45 đêm
Trăng tròn, ánh trăng vằng vặc rực rỡ kia không biết tự lúc nào bị mây đen bao phủ, toàn bộ xung quanh quảng trường lại càng tối tăm, lạnh lẽo và u ám hơn.
11h55 đêm
Ngay cả gió dường như cũng ngừng thổi, không gian như có chút ma quái, huyền hoặc ám ảnh.
Nếu ai đó chăm chú để ý quan sát kỹ sẽ thấy trái ngược với sự bình lặng đó, đội ngũ bảo vệ và quân đoàn hội thánh dường như càng lúc càng khẩn trương, họ rảo bước dồn dập, chia đều khắp các ngóc ngách, tiếng bước chân, tiếng tim đập, như càng làm tăng thêm sự bất ổn, như thể câu nói “ trước khi bão trời yên biển lặng”.
Quảng trường thánh Peter vẫn tuyệt nhiên lặng im.
Đúng 12h đêm.
Khi tiếng chuông đầu tiên vừa vang, cũng là lúc cơn bão ập đến.
Từ phía đằng xa, hàng loạt bóng đen đang lao đến, chia đều bao phủ toàn bộ Vatican vào trong.
Sau, từ nhóm đó, lại có 1 đội nhỏ tách ra và lao vào vành đai hội thánh, tiếp ngay đó tiếng súng nổ, tiếng người la hét, tiếng kim loại chạm nhau… vang lên dồn dập.
Điều kì lạ là bên ngoài ranh giới của toà thánh vẫn im lặng, mờ mịt và dường như không ai nghe hay thấy bất kì thứ gì hiện đang xảy ra bên trong cả.
(…)
- Bên phía hội đã khởi động, chúng ta cũng bắt đầu thôi – Quang lên tiếng đầu tiên, tiếp sau là sự gật đầu của Quân và Minh, rồi sau đó cả 3 lao vào.
Khi đến ranh giới của Vatican, 3 người nhảy phốc 1 cái, nhẹ nhàng vượt qua độ cao hơn 2 mét của hàng chắn rồi xuyên qua 1 lớp màn sáng mỏng manh – là kết giới của tòa thánh, mà mắt thường sẽ không thấy được, cả 3 cuối cùng đã tới đặt chân lên quảng trường thánh Peter.
- Các ngươi đến hơi bị chậm đấy – đột ngộ 1 âm thanh giòn tan vang lên, tiếp theo đó là 1 người ngoại quốc, cao hơn 1m9 từ trong bóng tối bước ra, đi bên cạnh là Chad, sau lưng thì còn có 1 nhóm lạ mặt.
Quang lướt nhìn giây lát qua Chad rồi sang tên vừa nói, cậu mở miệng.
- Vậy là các người đã biết trước chúng ta đến ?
- Tất nhiên – hắn ta đáp 1 câu gọn lỏn. Lúc này, Quang quay qua nói nhỏ với 2 người.
- Các cậu nên cẩn thận, tên kia là Chad, Quân đã từng giao thủ cũng khá biết thực lực đám gờm của hắn, còn tên vừa nãy hiện tớ cũng chưa nghe nói đến bao giờ, cả đám người phía sau cũng vậy, thực lực không hề yếu, 2 cậu nhớ phải cẩn thận – hiểu được ý Quang, 2 cậu gật đầu.
- Ha ha ha, các người không cần phải cẩn trọng như thế, ta thường có sở thích cho kẻ chết dưới tay mình được biết rõ danh tánh người đã hạ sát mình nên các ngươi cứ yên tâm. – Ha ha ha, lại 1 tràn cười tự mãn của người thanh niên, rồi sau đó mới tiếp.
- Ta là Constantine “Junior” – cháu đích truyền của dòng họ Constantine, còn bên cạnh ta là Chad – trưởng hội giáo sĩ mật hội thánh, còn đám người sau lưng vô cùng nổi tiếng, bọn họ chính là đội quân máu – Vừa dứt lời, chưa kịp để 2 cậu phản ứng, tên Constantine hét lên.
- 6 người các ngươi mau vây lấy tên vừa nói, hắn có năng lực kết giới rất kì lạ, các ngươi hãy ra sát chiêu ngay, Chad ta cho ngươi thêm cơ hội tiêu diệt kẻ lần trước mà ngươi bỏ lỡ, còn tên nhỏ thó trắng trẻo kia để ta.
Vừa dứt lời hệt như mệnh lệnh, 6 người khoát áo choàng đỏ chùm kín mít loáng cái đã bao vây Quang lại, Chad thì sau 1 bước nhảy đã đến trước mặt Quân, riêng chỉ có tên Constantine đang từ tốn bước về phía Minh.
Lúc này Quân quay sang Quang nói lớn.
- Đợi tớ xử lí xong tên này sẽ qua giúp cậu 1 tay – Quang nghe vậy liền đáp.
- Không cần, 6 người này tớ lo được, cậu tranh thủ giúp Minh, tới thấy tên mũi lỏ kia nguy hiểm lắm, mà cậu cũng cẩn thận đấy.
Vừa dứt tiếng, Quang bắt đầu tấn công và Quân cũng vậy, riêng mỗi có Minh vẫn im lặng đứng tại chỗ.
Constantine cũng vừa vặn đứng trước mặt Minh, hắn cợt nhã.
- Này tên trắng nhách kia, ngươi hãy chuẩn bị trở thành bữa ăn của ta – nói xong, từ miệng hắn răng nanh bắt đầu vương dài ra – thì ra hắn chính là đội trưởng của đội quân máu (Vampire).
Minh nghe vậy, chỉ mỉm cười. Sau khi nhìn sang Quân và Quang, thấy 2 người vẫn ổn, liền bắt đầu hành động. Khi tên kia vừa lao đến, định chụp lấy cổ cậu, chỉ với 1 cái nhảy nhẹ, liền vọt về sau chục bước.
Sau khi tiếp đất, Minh bắt 2 bàn tay lại, rồi vẽ 1 số họa tiết trước mặt, miệng lầm bầm, đột ngột, 1 cơn gió mạnh mẽ thổi tới, cậu ngay lập tức chỉ tay về phía hắn ta, rồi thét – Lưỡi Đao Gió.
Cơn gió bá đạo kia như có sự sống, lại hiễn hóa thành những thanh đao bén nhọn bay về phía Constantine, hắn ta không dự trù được tình huống này xảy ra, liền loạng choạng tránh đỡ, chật vật mới thoát được nhưng trên người chi chít vết cắt.
Nhìn máu bê bết khắp người, hắn tức giận, quát.
- Ngươi dám phá hỏng thân thể ta, coi ta làm sao nhai sống ngươi – Gàooooo – Kèm theo lời nói là 1 tiếng gầm gừ kinh khiếp.
Minh cười khẩy, cậu cất giọng, giọng nói như tiếng nhạc, du dương thánh thót nhưng bá đạo.
- Hay là ngươi chóng mắt xem ta rửa tội cho ngươi.
Dứt tiếng, Minh lướt về phía hắn, 2 bàn tay phẫy 1 cái, nước từ những đám mây trên trời bỗng chốc bị lực lượng của cậu kêu gọi, tập hợp thành 2 quả cầu to tướng. Sau đó Minh lại dùng 2 tay chỉ vào 2 quả cầu miệng niệm chú, bỗng chốc dưới chân, 1 đồ hình sặc sỡ sáng rực rỡ cả 1 vùng trời xuất hiện, rồi như được truyền sự sống mạnh mẽ, 2 khối đầu bắt đầu cử động rồi hóa thành 2 thiên thần bằng nước. Cậu phất tay 1 cái nữa, 2 người bay đến giáp mặt với Constantine – lúc này sắc mặt hắn ta tái mét vì bất người mà cũng vì sợ hãi.
( …)
Bên phía Quang, tuy bị 6 người vây công, số lượng áp đảo, nhưng cậu ta không hề bị thua thiệt, với tốc độ sấm sét lại có phần khiến 6 người kia luống cuống.
Sau 1 hồi quầng tả tơi, Quang cười cười, rồi 2 bàn tay chập lại, cậu nhún cả người xuống, để 2 bàn tay chạm mặt đất, miệng niệm chú, sau khi bàn tay sáng lên, cậu nhún mạnh 1 cái, cả người vọt lên không trung, cùng lúc đó tay cậu vẫn liên tục di chuyển và phát ra ánh sáng, 1 đồ hình vô cùng phức tạp, với nhiều khối, nhiều lớp và họa tiết đan xen.
Khi đến 1 độ cao nhất định, liền theo lực hút mà rơi lại xuống với tốc độ chóng mặt, lúc này đồ hình kia cũng đã gần thành, Quang dùng lực lượng dần hơi ngón tay, ra sức kết nối đồ hình, cũng đồng thời có phần quan sát ở dưới nơi 6 người đang thủ ở tư thế kì lạ.
6 người đều làm động tác như nhau, 1 tay đặt lên ngực, tay còn lại để trên đầu, miệng lầm bầm 1 thứ âm thanh chung nhất nhưng cực kì khó nghe và ghê rợn.
Tích tắc, từ 6 người 1 đường ánh sáng màu đỏ, xuất ra rồi nối kết với nhau thành 1 thể, ánh sáng đỏ phản phất u ám, thoảng nghe trong không khí tiếng gào ghét của những linh hồn không tan.
(…)
Trở lại bên Quân, nãy giờ trên chục chiêu mà Chad vẫn chưa làm gì được cậu, có phần bất ngờ xen lẫn với bực tức.
Chad hét 1 tiếng cuồng nộ, vận dụng hết sức lực, điên cuồng tấn công, vũ khí trên tay cũng sáng lên rực rỡ, thanh đoản kiếm bay thành những vòng trong không trung, được điều khiển bởi sợi xích nằm trong bàn tay hắn ta giờ đây hệt như con mãng xà đang liên tục mổ những đòn hung hiểm về phía Quân.
Quân giờ đã có còn như lúc trước nữa đâu, thông qua “Hắc Linh Giới” thế giới hắc ám của cái chết và những linh hồn oán nộ, cậu càng trở nên trầm tĩnh, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Hừ nhẹ 1 tiếng, trong bàn tay cậu có thứ ánh sáng đen chết chóc tỏa ra, bỗng chốc bao trùm lấy toàn thân, kèm theo đó là không khí xung quanh cậu 5 bước chân như đặc sệt lại, sát khí bốc lên tận trời, khiến cho lúc này Chad có phần bất an, vội vàng thối lui.
Nhưng đã trễ, Quân thét lên 1 tiếng “biến cho khuất mắt ta” – rồi phẫy tay 1 cái, 1 luồng sáng đen kèm theo âm thanh tru tréo như từ địa ngục nhanh chóng bay đến Chad, lúc này hắn vội thu vũ khí lại, dụng hết sức mạnh trong người, 1 chiêu chống đỡ lại khí tức chết chóc này của Quân.
“ Ầmmmm” – tiếng động vang trời khi 2 sức mạnh chạm nhau, sắc mặt Quân có phần tái, còn Chad thì bị phản chấn văng đến tận gần chỗ 6 người kia và Quang, vừa đáp đất, miệng phun ra 1 vũng máu đen đặc, còn thanh đoản kiếm đã bị khí tức hắc ám ăn mòn quá nửa.
Đúng đó lúc, thứ ánh sáng đỏ của 6 người liên thủ đã thành hình, kết thành 1 án trận màu máu, thì ra thứ ánh sáng lúc đầu thoát ra đó chính là máu của 6 người hóa thành.
Lúc này đồ án máu sống động như thực thể, tạo thành 1 cái miệng khổng lồ với nanh sắc nhọn, đang há to chực lao về phía Quang – trong khi cậu ta vẫn chưa xong chiêu của mình, đang suy nghĩ tìm cách chống đỡ thì đột ngột 1 sự việc vô cùng bất ngờ mà không ai dám nghĩ đến xảy ra.
Chad thấy tình huống của Quang, không 1 chút do dự, liền dùng tất cả sức sống còn lại của mình, không hề nghĩ đến bản thân, hắn nhảy 1 cái, bay lên chắn trước tầm rơi xuống của Quang, thay cậu chịu 1 đòn chí mạng này.
Cái miệng máu rộng toát kia nào biết phân biệt ai, nó vội vàng cuốn lấy người Chad, rồi hút dần sức sống cũng như máu của hắn, trong giây phút đó, hắn chẳng buồn phản kháng, cũng chẳng muốn thoát ra, trong cơn đau đớn tột cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn Quang, 1 nụ cười nở trên khuôn mặt non choẹt đã lết bết máu đó, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn tương phản, nó buồn đến 1 cách kì lạ.
Ánh mắt đó, nụ cười và hành động đó, chỉ tích tắc 1,2 giây nhưng lại nhanh chóng ám ảnh Quang.
Nụ cười đó dần tắt khi khối ánh sáng đỏ hấp thụ hết sức sống từ người Chad. Khi cái mồm đỏ dần biến về dung hợp với 6 người kia thì hắn ta cũng từ từ tan rã dần, 1 câu nói cuối cùng phát ra trên đôi môi nhợt nhạt với nụ cười tươi đó.
- Cám ơn ngươi đã xuất hiện trong cuộc đời ta, từ nay về sau hãy bảo trọng…
Tiếng nói chấm dứt, cũng là lúc đồ án ánh sáng thành hình, tạo thành 1 cái động sáng, hấp thụ sấm sét xung quanh, rồi giáng xuống 6 người bên dưới.
Ầmmmmmmmmm
Âm thanh điên cuồng của sét đánh mạnh xuống, không chỉ 6 người đó hóa thành tro bụi mà đất đai cũng tan nát, hoang tàn.
Nhưng kì lạ thay, lúc này, trong đầu Quang lại là 1 khoảng không lặng ngắt, cậu đang bị câu nói vừa rồi tác động. Sự tác động không đến từ bất kì lực lượng bên ngoài nào, mà chỉ đơn thuần đến từ cơn đau nội tâm của cậu ta.
Hành động đó của Chad có lẽ chỉ có bản thân hắn là rõ ràng nhất, sự ra đi của Chad là dấu hiệu của cuộc chiến đến hồi kết thúc và cũng là sự bắt đầu của sự ám ảnh từ nơi Quang…