[Dịch]Khuyết Danh

Chương 23 : Khuyết Danh




Thì ra, tự nãy giờ Jake đã đứng ở góc xa đó, cậu ta đã thấy hết cảnh tượng do cậu và bà Nemma gây ra, tại sao cậu ta nhìn thấy qua được kết giới ư? Đơn giản vì cậu ta có dòng máu của Pandora, cậu ta vẫn sẵn chứa trong cơ thể 1 sức mạnh tâm linh từ tổ tiên, chỉ là cậu ta không hề để ý và muốn sử dụng nó mà thôi.

Minh thấy sắc mặt Jake có chút thẫn thờ, lại như có nét kinh ngạc, không chấp nhận vào những gì mình đã thấy, cậu cảm thảm thấy lòng mình có chút nhói, nhói không phải từ tim, mà cảm giác này có chút gợi lại cho cậu cảm giác của cơn đau dạ dày mà mình vẫn bị hồi lúc bé.

Nỗi đau từ bên ngoài, có thể băng bó, có thể sờ nắn, đụng chạm làm nó bớt đau, nhưng cơn đau từ bên trong, làm sao nắm bắt, làm sao mà xoa diệu.

Đưa mắt nhìn cậu ta, ánh mắt chạm nhau, Jake có chút khổ sở, cậu ta quay người chạy về cánh rừng đằng sau – bóng lưng đó, ánh mắt đó, cảm giác mang đến kể từ ngày hôm đó vẫn như 1 nỗi ám ảnh đeo đuổi tâm trí cậu, Minh giựt mình vội vàng chạy theo sau.

Bên phía này, bà Nemma có chút cảm thương trên khuôn mặt, bà lắc đầu, thở dài rồi bỏ đi về hướng ngược lại.

(…)

Jake vừa chạy vừa có phần sợ hãi, cậu nào dám tin vào mắt mình, cái con người ban đầu mình muốn gặp vô cùng bây giờ lại là lí do để cậu ta chạy trốn. Là 1 người theo chủ nghĩa duy vật, tuy từ nhỏ được bà dạy cho nhiều truyền thuyết, câu chuyện dòng họ, về vấn đề pháp sư, phù thủy, tâm linh nhưng cậu không hề tin. Vốn luôn xem đó là những câu chuyện cổ tích vẫn thường ru trẻ em ngủ mỗi tối, nào ngờ đâu đó lại là 1 sự thật mà chỉ do bản thân cậu ngu dốt không nhận ra.

Nhưng tại sao cậu lại bỏ chạy, chính bản thân Jake cũng không biết ? Nó giống như là 1 hành động phản xạ tự nhiên của cơ thể phản ứng lại trước sự sụp đổ của niềm tin vậy, nó thường xảy ra trong lúc con người ta quá mất bình tĩnh, không kiểm soát được bản thân mình.

Nghĩ đến đây, Jake bắt đầu cảm thấy có chút hối hận khi nhớ đến ánh mắt lúc nãy của Min, bây giờ đã bình tĩnh, cậu chợt cảm thấy hành động của mình ngu ngốc vô cùng, nhớ lại ánh mắt có phần đau buồn đó, nội tâm Jake như có 1 trận đau âm ỉ phát ra, nó cồn cào, nó quặng thắt, khiến cậu có phần khó thở, đôi chân bắt đầu giảm dần tốc độ, Jake đã dao động, đang tìm cách tự thuyết phục bản thân mình, đang cố nghĩ ra 1 lí do nào đó để đối mặt với Minh. Đang định quay đầu lại thì đột ngộ cảm thấy mặt đất dưới chân có phần rung rinh, tiếp theo là tiếng đổ sụp, dưới chân cậu dần hiện ra 1 cái hố rõ to – thì ra đây là cái bẫy của những người đi săn theo phong cách truyền thống, họ đào sẵn 1 cái lỗ sâu và to dưới mặt đất, sau đó dùng lá và cây phủ lên, rồi lấp 1 lớp đất ngụy trang, sau đó chỉ cần chờ cho con mồi rơi vào thôi.

Jake mất thăng bằng, trực tiếp rơi xuống hố đó, chưa kịp thét lên đã cảm thấy có 1 cánh tay mềm mại quấn quanh eo mình rồi xoay người mình hướng lên trên, còn người đó ôm chặt cậu từ sau lưng hướng người xuống dưới, hơi thở quen thuộc kia phà vào gáy cậu, mùi hương hoa mật ngòn ngọt quen thuộc mà cậu không thể nào quên, thoang thoảng, chưa kịp xoay trở gì thì “ Rầm “

Cả 2 đã rớt xuống miệng hố, người Jake do được Minh đỡ từ phía sau nên khi rớt xuống, cậu ta nằm đè lên người cậu cho nên không có thương tích gì đáng kể, chỉ có cậu là thê thảm, 1 cảm giác đau nhói truyền lại từ khắp nơi trên cơ thể, đang muốn cử động thì bỗng cảm thấy chân phải đau vô cùng, không thể nào nhấc lên được, có lẽ nó đã bị gẫy rồi.

(…)

Hoàn hồn lại, Jake vội nhảy ra khỏi cái người mà mình đè lên, quay đầu lại nhìn người đó, cậu chỉ thấy anh ta cười với mình, 1 nụ cười có phần gượng do đau đớn khiến cho lòng cậu chùng xuống, chẳng hiểu sao có giọt nước tự dưng rớt xuống má, chúng đến chẳng hề báo trước từ đôi mắt, Minh thấy vậy tưởng Jake đau chỗ nào, vội gượng người dậy, nắm lấy bàn tay có phần cô đơn đó, siết chặt, rồi hỏi.

- Cậu có sao không? Bị thương đau lắm hả ?

Với hành động và câu nói đó, nó như vết dao càng cứa vào trái tim Jake, càng làm cậu ta cảm thấy đau đớn hơn, 1 nổi đau không phải từ thể xác.

Jake khụy xuống, hít 1 hơi thở sâu, rồi thổi mạnh ra, có nhiều thứ lúc này bỗng trở nên thông suốt trong đầu cậu ta, có những thứ do chính mình suy nghĩ nhiều quá, có những thứ cứ phải đối mặt, cảm nhận và hành động theo bản năng, chỉ cần như vậy thôi là đủ.

Nghĩ vậy, Jake cuối đầu quệt mặt vào tay áo, cậu nở nụ cười tươi quen thuộc, rồi nói.

- Anh tự do cho bản thân mình đi, tôi không sao. – Dứt lời cậu ta bắt đầu thực hiện bài chuẩn bệnh cơ bản, đặt Minh nằm ngay ngắn, Jake từ từ xem xét vết thương của cậu, sau 1 lúc.

- Anh bị gẫy chân rồi ? – Câu nói kèm theo 1 tiếng thở dài và 1 ánh mắt đau đớn nhìn cậu.

- Ừ, tôi biết rồi, chân của tôi mà – Minh dí dỏm.

- Anh cứ nằm im đó, để tôi nghĩ cách thoát ra khỏi nơi đây? – Nói xong, đưa tay lục túi quần mình, cũng may do rơi ngửa người và có Minh chắn ở dưới nên điện thoại không bị gì cả.

Jake gọi cho bố kể sơ lược tình hình, sau đó ngồi xuống cạnh Minh, cậu cười.

- Sao anh phải chắn cho tôi làm gì ?

- Tôi không biết, có lẽ đó là hành động phản xạ không suy nghĩ của tôi. – Minh thật thà.

- Vậy nếu suy nghĩ được thì anh vẫn sẽ làm thế chứ ? – Jake giọng có chút nặng.

- Nếu suy nghĩ được, tôi sẽ không để cậu chạy đi như thế. – Minh vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Jake, 1 sự quan tâm thật sự, câu nói chân thành được nói từ 1 trái tim chân thật, không suy nghĩ, toan tính và vụ lợi.

Jake lại bị 1 cơn đau thắt nơi lồng ngực, cậu đưa tay nắm lấy bàn tay người đang nằm đó, rồi nhẹ nhàng.

- Anh yên tâm, từ nay tôi cũng sẽ không chạy đi như vậy nữa, tôi sẽ vẫn ở lại dẫu cho anh đã chạy đi.

1 câu nói thật tâm, đơn giản mà nhiệt tình, Jake không suy nghĩ, cậu ngước mặt nhìn bầu trời thông qua miệng hố, bên ngoài kia trời vẫn trong xanh và chim vẫn hót. Bên trong hố, 2 con người số mệnh đâm vào nhau, chẳng có gì dính kết với nhau, cũng không phải là 1 nửa phù hợp cho nhau, chỉ đơn giản là cánh tay vẫn lồng trong cánh tay mà thôi.

P/s: Chẳng liên quan 1 câu.

“Chúng ta chẳng là gì của nhau bởi định nghĩa chỉ là tạm thời, chúng ta cũng không thuộc về nhau vì mai đây thân thể này cũng chẳng thể tồn tại mãi, chúng ta càng không nói ra tình cảm của mình - có ích chi khi lời nói chẳng phải là thứ nối kết, chỉ đơn giản 2 bàn tay hiện tại vẫn đan chặt vào nhau….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.