“Cậu xác định?”.
Thật lâu sau, Lê Sương Mộc ngưng trọng nói.
“Khả năng này quá 8 phần. Bằng không thì căn bản không thể giải thích tất cả những hành động của Vương Ninh”. Doãn Khoáng đáp: “Một chiêu này của hắn rất cao minh. Để cho tên ngốc Đường Triệu Thiên cản trở chúng ta, tự mình trốn đi chơ diễn biến cốt truyện xảy ra. Còn 7 người, nếu có thể cứu hết thì hắn có 3500 học điểm”.
Bên kia đầu dây, hơn mười người vây quanh điện thoại nghe Doãn Khoáng nói xong, trong phòng lập tức lâm vào tĩnh mịch.
Cuối cùng, Lê Sương Mộc cầm điện thoại di động lên, nói: “Doãn Khoáng, cậu có cách nào đối phó với bọn chúng không?”.
“Việc khó nhất là tìm vị trí của bọn chúng”. Doãn Khoáng cười khổ: “Nếu như bọn chúng cứ một mực lẩn trốn, chúng ta căn bản không có cách nào. Cho nên, tốt nhất là làm cho bọn chúng chủ động đi ra”.
“Dụ dỗ?”.
“Chỉ có thể như vậy. Mục tiêu của Đường Triệu Thiên vô cùng rõ ràng, chính là đối phó chúng ta. Dụ dỗ hắn không khó. Đối với Vương Ninh, chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, không khác gì đánh bạc!”.
“Đánh bạc?”.
Doãn Khoáng thở dài, nói: “Chỉ có thể đánh bạc. Đương nhiên, cũng không phải đánh bạc một cách mù quáng. Theo tôi nhớ thì ngày mai là ngày chết của Issac và cô gái đeo kính. Thời gian tử vong của bọn họ rất gần. Nói cách khác, nếu như Vương Ninh muốn phần thưởng, hắn chỉ có thể cứu một trong hai”.
Lê Sương Mộc nói: “Tôi hiểu ý của cậu, chúng ta đi mai phục, đợi đến lúc Vương Ninh xuất hiện? Nhưng vấn đề là, chúng ta không biết hắn sẽ cứu ai”.
“Cho nên mới nói là đánh bạc”. Doãn Khoáng đưa điện thoại di động qua tai khác, tiếp tục nói: “Nhưng mà nếu như cẩn thận phân tích mà nói, vẫn có thể suy đoán được một ít. Tôi cho rằng Vương Ninh có khả năng sẽ đi cứu Issac mà không phải cô gái đeo kính”.
“Tại sao?”.
“Đầu tiên, theo như cốt truyện gốc, Isaac tuy rằng chết, nhưng thi thể của hắn vẫn đóng một vai quan trọng. Đừng quên, ông bác da đen xuất hiện lần thứ hai chính là để liệm thi Isaac, dẫn đến cảnh đám nhân vật chính nói chuyện với ông ta lần thứ hai, từ đó cốt truyện mới tiếp tục. Nếu không thì Peter cũng sẽ không ‘giết người trả nợ’. Nếu Issac không chết, có lẽ diễn biến cốt truyện sẽ rẽ sang hướng khác…”.
(ND: Lần thứ hai gặp mặt ông bác da đen có nói “giết người trả nợ”, nên mới dẫn đến việc các nhân vật trong phim nghĩ rằng chỉ cần giết một người nào đó là có thể trả nợ cho Tử Thần, từ đó diễn biến của phim tiếp tục)
Lê Sương Mộc đột nhiên cắt ngang: “Cốt truyện thay đổi? Nếu như Vương Ninh cứu được Issac? Phải biết rằng chỗ chúng ta ỷ lại chính là biết nội dung của bộ phim này, diễn biến thay đổi, chúng ta sẽ không biết những người đó chết như thế nào, thế thì làm sao cứu tiếp? Như vậy đối với tất cả mọi người đều không có lợi”.
“Không!”. Doãn Khoáng khẳng định: “Một khi nội dung cốt truyện thay đổi, đối với chúng ta mà nói đích thật là một chuyện vô cùng tồi tệ. Nhưng đối với Vương Ninh, đây chính là điều mà hắn hy vọng. Cốt truyện càng hỗn loạn, đối với hắn lại càng có lợi. Đừng quên, dựa vào thân thủ của hắn, cho dù không biết nội dung cốt truyện, muốn cứu người căn bản không khó”.
“…”
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn của Lê Sương Mộc: “Cậu nói không sai. Tên này… không thua gì một kẻ điên”.
“Thật ra tôi vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ. Vì sao Vương Ninh lại làm như vậy. Một cá nhân cho dù có lợi hại, cũng không thể so với sức mạnh của đoàn đội. Chỉ cần thực lực chỉnh thể của lớp 1204 tăng lên, vô luận là đối với hắn hay là đối với mọi người đều có lợi mà? Hắn hà tất phải làm loại chuyện hại người không lợi mình thế này?”.
“Bởi vì hắn căn bản không tin tưởng bất kỳ kẻ nào! Hắn chỉ tin chính mình. Đồng thời, ngoại trừ chính hắn, hắn sẽ không để ai vào mắt. Hơn nữa, nếu như tôi nghĩ không sai, hắn nhất định cho là rằng 1204 chúng ta không đủ tiềm lực phát triển, lại không để hắn sử dụng, cho nên mới muốn chuyển lớp. Dùng thực lực của hắn mà muốn khống chế một lớp, trước mắt cũng không phải việc khó”.
Lông mày Doãn Khoáng nhíu lại: “Cậu giống như rất hiểu hắn?”.
“… Phân tích chút thôi”. Lê Sương Mộc nói: “Dù sao cũng là đánh bạc, huống hồ phân tích của cậu cũng có lý. Sáng sớm ngày mai chúng ta liền đến quán massage mai phục, ôm cây đợi thỏ!”.
(ND: Issac chết lúc đang massage châm cứu)
Doãn Khoáng nói: “Nếu như có thể, cậu khuyên Tăng Phi xem. Nếu cậu ta gia nhập thì tốt. Lúc này Vương Ninh đã không phải là đồng đội của chúng ta nữa mà là đại địch”.
“Ừm… để tôi nói chuyện với cậu ta”.
“Còn nữa, trước khi đối phó Vương Ninh, phải giải quyết Đường Triệu Thiên đã. Biện pháp tốt nhất chính là dụ hắn xuất hiện”.
Lê Sương Mộc thở dài, nói: “Thằng nhóc đó đã ăn một lần thiệt thòi, chỉ sợ không dễ dụ hắn ra đâu”.
“Ha ha…!”. Doãn Khoáng nở nụ cười: “Đối phó Đường Triệu Thiên đơn giản hơn đối phó Vương Ninh nhiều”.
Lê Sương Mộc khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, Doãn Khoáng, đầu óc của cậu thật sự rất linh hoạt, đã sớm có cách thì nói ra đi. Nhanh chóng đem mối họa này diệt trừ, chúng ta chuyên tâm xử Vương Ninh, còn Tử Thần nữa”.
Doãn Khoáng nói: “Tạm thời các cậu đừng nghĩ gì cả. Ngủ một giấc thật ngon, lấy lại tinh thần. Ha ha, tôi đoán, Đường Triệu Thiên nhất định không cách nào ngủ ngon giấc. Rạng sáng 5h tối sẽ gọi điện. Đúng rồi, các cậu đang ở đâu?”.
“1207 Washington. Sao, cậu muốn tới?”.
“Không. Chẳng qua là đi dạo ở chung quanh, nói không chừng vận khí tốt trực tiếp tóm được Đường Triệu Thiên. Mặt khác, tôi cũng muốn tìm chỗ để đánh một giấc”. Vừa nghĩ tới ngủ, Doãn Khoáng đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều, làm hắn không thể không lắc mạnh đầu, xua đi cơn buồn ngủ.
“Được rồi. Cứ vậy đi”.
“Ok”.
Cúp điện thoại, Doãn Khoáng thở ra một hơi, nói: “Muốn sống tốt trong đại học, thật mệt mỏi a”.
Cảm khái một tiếng, Doãn Khoáng liền bò dậy: “Ài, trước tiên phải tắm nước nóng, giặt đồ cái đã”. Nói xong, liền đi ra khỏi ngõ nhỏ.
———-
Một giờ sau, Doãn Khoáng đã đổi một bộ đồ đen thoải mái đi trên đường phố Washington.
Cơn gió lạnh sau mưa thôi qua đường cái, thổi vũng nước trên mặt đất gợn sóng, thổi cây xanh hai bên đường kêu lên sàn sạt. Đi qua hai bên đường mờ tối con đường này sẽ có một chút ánh sáng, nhưng dưới màn đêm, nó vẫn âm u như cũ.
Phố Washington cũng không tính là phồn hoa, ban đêm có chút vắng vẻ.
Đương nhiên, cái gọi là vắng vẻ chỉ là tương đối.
Loại đường phố không phải rất phồn hoa lại có các loại cửa hàng khác nhau tập trung này, chính là kiểu đường phố mà những tên côn đồ, các băng đảng đua xe yêu thích nhất. Bọn chúng chính là một đám ký sinh trùng, ký sinh trên đường phố, ngoài trừ việc hút máu từ các cửa hàng, ngẫu nhiên hứng lên còn kiếm thêm tiền rượu tiền khói gì đó nữa.
Giống như hiện tại, có bốn nam ba nữ người không ra người, quỷ không ra quỷ đang đứng trước mặt Doãn Khoáng, dùng lỗ mũi nhìn Doãn Khoáng. Khuyên sắt toàn thân đang rung rung khi bọn chúng lên tiếng, giọng nói chan chát như hét vào mặt người khác.
“Ê, thằng lùn Trung Quốc, giao tất cả tiền trên người ra đây”. Một tên lưu manh cao to, đầu như cây chổi vàng chóe nói.
Doãn Khoáng ngẩn người, bị một cánh tay đầy tha thu đẩy một cái: “Thằng lùn Trung Quốc, ngươi không nghe Jack nói sao”.
Đẩy một cái không thấy Doãn Khoáng lay động gì, tên xăm mình lại thử đẩy thêm cái nữa.
Doãn Khoáng cười lạnh một tiếng, đã nắm tay của tên kia, tiến lên một bước đấm vào nách của hắn.
Tuy Doãn Khoáng chưa từng học qua kỹ xảo cận chiến chuyên nghiệp, nhưng mà đánh nhau thì ai không biết? Mắt, dưới nách, cằm, eo, sườn, đũng quần, một đấm một đá còn không ngã? Dựa vào 10 điểm lực lượng mà đánh mấy tên côn đồ này thì quá dễ dàng.
“Đm! Các anh em, đánh hắn tàn phế rồi nói!”. Đầu cây chổi cũng là loại người hung ác, thấy Doãn Khoáng động thủ cũng không kinh ngạc, rút dao ra chọc tới.
Doãn Khoáng cường hóa G sẽ đánh không lại mấy tên côn đồ? Hiển nhiên không có khả năng. Doãn Khoáng không hề xây xước đánh bảy tên con đồ nằm bẹp dưới đất. Doãn Khoáng vẫn đối xử với ba nữ côn đồ như bốn tên còn lại.
Sau khi đánh xong, Doãn Khoáng giơ đầu tên đầu chổi lên, lạnh lùng hỏi: “Hỏi ngươi một việc”.
Đầu chổi mặt mũi sưng húp bị dọa liền vội vàng gật đầu.
“Có nhìn thấy một người châu Á không khác ta lắm đi trên đường này không, khoảng 1m8, tóc hơi dài, vẻ mặt gợi đòn, chính là loại nhìn là muốn đánh”.
“A”.
“A cái gì? Có hay không!”.
“Có! Có một người! Tôi biết”. Tên xăm mình đột nhiên hô lên: “Vừa rồi có một người đánh nhau với người của Dã Lang bang ở quán bar Hỏa Diễm. Người kia giống như ngài, rất lợi hại… Không có ai là đối thủ của hắn”.
Doãn Khoáng ngẩn người: “Móa! Ta vẫn xem trọng Đường Triệu Thiên quá mức rồi phải không?”.