[Dịch] Khu Ma Nhân (18+) (Quyển 1

Chương 11 : Gặp gỡ lần thứ hai




Tiểu Hạ không nói gì.

Nàng biết Vạn Lí nói rất đúng, cũng là vì muốn tốt cho nàng. Nhưng nàng dù nhát gan nhưng chuyện con quỷ đó từng bước lấn ép lại khơi dậy lên tâm lý phản kháng mãnh liệt của nàng. Vì sao nàng phải chịu sự hiếp đáp như thế? Vì sao Lý Cảnh Minh thật thà nhu nhược lại tự dưng bị nó bức hại, chịu sự oan uổng, còn phải gánh chịu tấm thảm kịch nhà tan cửa nát? Vị luật sư tiếp nhận vụ án này tiếp theo phải làm thế nào? Chẳng nhẽ không ai có thể giúp một đương sự đáng thương như hắn sao?

Không được! Như thế còn gì là thiên lý nữa!

“Em phải tiếp nhận vụ án này, còn phải chiến thắng.” Nàng thẳng thừng, “Em không thể khuất phục! Cho dù bát tự em nhẹ đến mức có thể bay lên trời thì em cũng không phục.”

Vạn Lí thầm thở dài.

Hắn biết! Hắn biết khi Tiểu Hạ bị dồn ép, khi trong tâm nàng tràn ngập chính nghĩa thì cá tính coi ác như nàng cua nàng sẽ khiến nàng không để ý hết thảy – hoàn toàn đánh mất lý trí mà làm việc toàn bằng nhiệt tình.

Nguyễn Chiêm lạnh nhạt bàng quan trước sự phát triển của sự tình, nhưng không nghĩ tới Tiểu Hạ trả lời như thế khiến hắn có chút bội phục. Có điều bội phục thì kệ bội phục, loại hành động lấy trứng chọi đá này thực sự rất ngu ngốc. Tương xứng với hai chữ ngu ngốc thì nàng đâu phải là đối thủ của con quỷ kia!

Tiểu Hạ bên cạnh dường như nghe hiểu được suy nghĩ trong nội tâm hắn, đi thẳng đến chỗ hắn khiến hắn do thế mà sinh ra một dự cảm không hay.

“Lần này anh không giúp tôi không được.” Nàng nắm lấy tay hắn, “Không có sự giúp đỡ của anh Lý Cảnh Minh nhất định phải chết, tôi cũng chết chắc.”

Nguyễn Chiêm tò mò nhìn vào mắt nàng. Hóa ra nàng vẫn biết sự liều lĩnh của nàng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ, hóa ra nàng còn biết phân lượng của mình, nhưng nàng dựa vào cái gì đòi sự trợ giúp từ hắn. Nàng không phải cực kỳ ghét hắn sao?

“Giúp tôi giúp tôi giúp tôi!” Nàng bắt đầu lay lay tay hắn, không hề có ý làm nũng gì cả mà ngược lại có chút như bắt buộc. Đương nhiên, bằng vào địa vị của nàng trong mắt hắn, nàng không có tư cách làm nũng nhưng từ lúc nào có tư cách ép buộc hắn chứ?

Làm con gái thật thích, có thể tùy lúc thay đổi thái độ. Rõ ràng một phút trước nhận ân huệ của hắn nàng còn không thèm ngoảnh đầu lại nhìn, một phút sau không hề phân rõ trái phải lập tức có thể đề xuất yêu cầu lại càng quá phận hơn.

“Ngươi tới cùng nói sao?” Vạn Lí nhìn thấy bọn họ một người thì tín niệm kiên định bỏ qua muôn vàn khó khăn, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu khẩn, người kia lại không buồn lên tiếng, nhịn không được lại xen miệng.

Kì thật hắn đối với sự hợp tác của hai người cố duy trì lạc quan nhưng bởi hắn biết tính cách kiên định của Nguyễn Chiêm. Hắn từ trước tới nay làm việc đều tới nơi tới chốn, nếu đã đáp ứng sẽ bảo đảm an nguy của Tiểu Hạ thì bất kể Tiểu Hạ bị dày vò thế nào, con ác quỷ kia lợi hại ra sao, hắn cũng sẽ thực hiện lời hứa.

Quả nhiên, vẻ mặt Nguyễn Chiêm có chút buông lỏng.

“Trước khi việc này xảy ra, cô tin rằng trên thế giới này có quỷ hồn không?” Hắn đột nhiên hỏi Tiểu Hạ.

“Tôi ‘hi vọng’ có.”

“Để chứng minh sinh mạng là vĩnh hằng?” Nguyễn Chiêm cười lạnh. Đây chính là con người, cả đời đều trải qua mệt mỏi thống khổ tiều tụy không chịu nổi thế nhưng còn hy vọng sinh mạng bất diệt, tiếp tục có kiếp sau nữa!

Câu hỏi của hắn khiến Tiểu Hạ sửng sốt một hồi. Nàng cúi đầu ngó ngó ngọc phù hộ thân trên người mình, nghĩ đến bà nội đã mất, đôi mắt hơi ươn ướt.

“Để chứng minh cái chết không phải vĩnh hằng.” Nàng trả lời.

Thấy nàng đột nhiên biểu lộ vẻ ưu thương sầu thảm, vì câu trả lời khiến hắn bất ngờ, Nguyễn Chiêm quyết định giúp nàng.

Ngay buổi chiều hôm đó, Tiểu Hạ liền sắp xếp gặp mặt Lý Cảnh Minh lần nữa. Hơn nữa hôm nay nàng còn làm một chuyện trái pháp luật đầu tiên trong đời nàng – Nàng sửa đổi thư giới thiệu của sở Luật sư, vừa gạt vừa hù dọa đuổi Tiểu Vương về nhà để Nguyễn Chiêm giả mạo là luật sư đi cùng nàng tới trại tạm giam. Hạ quyết tâm giúp người khác là chuyện tốt thế nhưng vấn đề an toàn cũng phải cân nhắc, lần trước Lý Cảnh Minh rõ ràng không đúng, mang theo vệ sĩ tư nhân vẫn cần thiết. Hơn nữa vệ sĩ của nàng có thể thông linh, nghĩ đến thực không phải sợ gì nữa, còn khiến nàng hứng khởi, đắc ý.

Không còn gì để nói! Cách ăn mặc của hắn thoạt nhìn thực giống một luật sư. Đồ tây giầy da, khôn khéo cứng cỏi.

Mà Nguyễn Chiêm cũng không hề phản đối đề nghị của nàng, bởi trong tâm hắn có chút nghi hoặc, phải tự thân gặp qua Lý Cảnh Minh mới có thể giải đáp.

Khi bọn họ tới trại tạm giam, bởi vì lần trước Tiểu Hạ đã từng tới, hơn nữa trong quá trình gặp mặt suýt nữa xảy ra chuyện cho nên ấn tượng của cảnh sát với lần đó rất sâu sắc, cũng chẳng thể làm thế nào chú ý đến sự khác biệt của luật sư đi cùng, khiến Tiểu Hạ và Nguyễn Chiêm thuận lợi gặp được kẻ tình nghi Lý Cảnh Minh kia.

Lúc Lý Cảnh Minh ngồi trước mặt Tiểu Hạ, mặc dù có Nguyễn Chiêm ở bên cạnh nhưng trong lòng Tiểu Hạ vẫn lo sợ không thôi. Không phải hắn gây ra cử động đáng sợ gì mà là bộ dáng hắn so với tuần trước còn tiều tụy hơn, tựa như xác ướp phơi khô.

Hắn mỗi ngày phải chịu đựng sự dày vò tâm linh ra sao a!

Trong tâm Tiểu Hạ tràn ngập vô hạn đồng tình với Lý Cảnh Minh, nhưng vẫn hổ thẹn không dám nhìn mặt hắn, bởi nàng nghe nói, nhìn mặt xác ướp sẽ bị ác linh phụ thể.

“Nói đi.” Nguyễn Chiêm thấp giọng nhắc nàng.

“Hả? Nói gì?” Tiểu Hạ sững sờ, lập tức nhớ tới mình đến gặp mặt đương sự, vì thế vội vàng tiến hành bài mở màn của nhân viên nhà nước. Nguyễn Chiêm một bên rất ngạc nhiên, không hiểu nổi người như thế làm thế nào trở thành luật sư được. Xem dáng điệu nàng, còn có người dám kiếm nàng biện hộ sao?

Lý Cảnh Minh ngẩng đầu lên.

Tiểu Hạ cưỡng bách mình nhìn thẳng vào hắn, rõ ràng nhìn thấy từ trong mắt hắn sự chuyển biến quỷ dụ từ thống khổ hỗn loạn rồi bình tĩnh rồi từ tuyệt vọng đến ác ý.

“Mày lại đến nữa. Mày phải chết.” Hắn dùng thanh âm khiến viên cảnh sát bên cạnh nghe không nổi, nói.

Tiểu Hạ dám khẳng định người này không còn là Lý Cảnh Minh nữa, nhưng con ác quỷ kia không phải nhập vào bà chủ nhà sao? Làm thế nào lại ở đây được! Nàng vô ý thức lay lay tay Nguyễn Chiêm nhưng Nguyễn Chiêm lại ngồi im không nhúc nhích vững như bàn thạch, dường như đang chờ đợi Lý Cảnh Minh phát tác.

“Tao còn muốn sống thật tốt, hơn nữa phải cố gắng hết sức lực khiến cha con Lý Cảnh Minh cũng không chết.” Thái độ của Nguyễn Chiêm rõ ràng muốn chọc giận con quỷ trên người Lý Cảnh Minh mới thôi, cho nên Tiểu Hạ cũng to gan hơn, cố gắng hết sức phối hợp.

Viên cảnh sát đứng bên thấy họ thầm thì với nhau, nghe không thấy nói cái gì, bộ dáng như muốn cảnh cáo đi tới.

“Mày tìm chết!” Con quỷ bỗng chốc liền tức giận.

“Vậy mày phải giết tao mới có thể.”

Tiểu Hạ không biết câu này có phải nặng nề quá hay không, ngược lại ‘Lý Cảnh Minh’ đột nhiên đứng dậy muốn vồ lấy nàng, nhưng Nguyễn Chiêm và viên cảnh sát còn nhanh hơn hắn. Viên cảnh sát mau chóng tóm lấy vai hắn, mà Nguyễn Chiêm lại dán một tấm phù lên trán hắn.

“Anh làm gì vậy?” Viên cảnh sát hết sức kinh ngạc, đại khái cho rằng vị luật sư này điên rồi.

“Không có gì, là cái này.” Nguyễn Chiêm xòe bàn tay còn lại, trên đó có một tờ giấy màu vàng vẽ đầy hoa văn kì quái. Thừa dịp viên cảnh sát cúi đầu trong chốc lát, Nguyễn Chiêm vỗ lên đỉnh đầu hắn một cái, “Chuyện gì cũng chưa xảy ra, anh chỉ váng đầu một chút thôi.” Hắn dẫn lời.

Viên cảnh sát như bà chủ nhà lúc trưa liền nghe lời ngồi lên ghế dựa vào bàn, rơi vào trạng thái không biết gì.

Tiểu Hạ nhìn qua viên cảnh sát cùng ‘Lý Cảnh Minh’ còn đang vùng vẫy không thôi phía đối diện bị chế phục dễ dàng tựa như bị dây trói vô hình vây khốn, đột nhiên cảm thấy nam nhân này có điểm đáng sợ. Hắn có thể trừ quỷ, lại có thể sai khiến người, nếu hắn tới đối phó mình, mình sẽ chết mà ngay cả chút cặn cũng không còn.

Nguyễn Chiêm dường như biết Tiểu Hạ đang nghĩ cái gì, giải thích nói : “Chỉ là thuật thôi miên cấp cao cùng chút thuốc mê thôi.” Hắn phe phẩy tờ giấy màu vàng trong tay, “Không phải tà thuật.”

“Đẳng cấp cao như vậy chỉ có trong ‘Liêu trai chí dị’ mới có.”

“Tùy cô nói thế nào. Yên tâm. Sẽ không dùng để đối phó với cô đâu.”

“Anh thề đi.”

“Loại phương pháp đánh bại bất ngờ này, nếu có phòng bị thì hiệu quả sẽ giảm, thậm chí vô hiệu.” Đây quả thật là thuật thôi miên, chỉ có điều là cổ thuật thất truyền đã lâu, cùng các phương pháp thôi miên khác bất đồng, không có sự cắt ngang hoặc là nói vô hiệu. Nhưng hắn không thể không lừa gạt nàng, tránh cho nàng bất chợt sợ hãi mà nghi thần nghi quỷ.

“Anh thề đi!” Không biết làm sao Tiểu Hạ cảm thấy nam nhân này mặc dù xấu xa nhưng khẳng định coi trọng chữ tín, bởi thế hắn có hứa thì nàng mới có thể yên tâm.

“Được rồi, tôi thề.” Nguyễn Chiêm thỏa hiệp.

Hắn nghiêng người ngó nghiêng bên ngoài, thấy không ai chú ý đến chuyện xảy ra trong phòng, vội vàng nhắc nhở : “Đừng lãng phí thời gian, mau hỏi qua ngọn nguồn chuyện của ‘Lý Cảnh Minh’, nếu không tôi không cách nào giúp cô, cô cũng vô pháp giúp hắn.”

“Phải hỏi thế nào?” Tiểu Hạ chỉ chỉ vào Lý Cảnh Minh vẫn đang phản kháng, vũng vẫy giãy dụa tựa như đang chèo thuyền vậy.

Nguyễn Chiêm không trì hoãn thêm nữa, tiếp tục hư không họa phù. Mắt Tiểu Hạ nhìn qua màn này rất là kì quái, không rõ vì sao hắn vẽ một bộ xương cá vô hình lên không trung. Nhưng xương cá này rất có hiệu quả, ‘Lý Cảnh Minh’ yên ổn lại, dần dần biến thành ‘con người’ thực sự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.