Mễ Già là người đầu tiên không chịu được khẩu khí cuồng ngạo này của Hạ Tử Ngưu, nắm tay lại, trường tiên đã nắm trên tay, một đạo quang mang đỏ đậm vô cùng chói mắt, nhẹ nhàng rung lên, đã phát ra từng luồng sóng gợn Thần đạo cường đại dập dờn. Cắn răng nói:
- Hạ Tử Ngưu, ta phải kiểm tra ngươi trước!
- Ngươi?
Mí mắt của Hạ Tử Ngưu cũng chưa động chút nào:
- Mễ Già tiểu thư, mặc dù ta không có cảm giác gì với Cầu Long Tộc, nhưng dưới loại trường hợp này, cũng không muốn người khác nói ta ức hiếp một mụ đàn bà.
Mễ Già vừa nghe từ 'mụ đàn bà', thốt nhiên giận dữ:
- Đàn bà thì làm sao? Xem chiêu!
Mễ Già tính cách nhanh nhẹn dũng mãnh, nói đánh liền đánh, cũng không hề khách khí. Trường tiên cuốn lại, từng luồng quang mang màu đỏ, ngưng tụ bám lại trên trường tiên, giống như điện mang hồng sắc đang bay múa. Tùy ý cuốn lại, quấn vào trước cổ của Hạ Tử Ngưu.
Mí mắt Hạ Tử Ngưu cuối cùng cũng khẽ nhảy lên một cái, trên khóe miệng hiện ra một nụ cười cân nhắc, bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên, cổ tay chủ động quấn lấy trường tiên của Mễ Già.
Hồng quang nổi lên, quang mang trên cánh tay của Hạ Tử Ngưu đại phát mãnh liệt, nhất thời bị quấn lấy mấy vòng.
Hạ Tử Ngưu giống như cười chế nhạo nhìn Mễ Già:
- Mễ Già tiểu thư, thật sự muốn động thủ, ngươi vẫn còn kém rất xa.
Đầu ngón tay của tay trái nhẹ nhàng điểm lên trường tiên đó, một luồng sức mạnh Thần đạo cường đại, nhất thời giống như thủy triều bơm vào, đi qua trường tiên trực tiếp phun về phía Mễ Già.
Mễ Già chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật, sắc mặt liên tục biến hóa. Cắn răng, lại một lần nữa thúc giục khí thế, kéo dài không ngừng chuyển vận tới, dĩ nhiên muốn liều mạng với Hạ Tử Ngưu.
Tần Vô Song thân ảnh nhoáng lên, đã phóng đến bên cạnh Mễ Già.
Mễ Già này mặc dù điên điên khùng khùng, thích tìm phiền toái, nhưng bất luận nói thế nào, đều là người cùng đường. Tần Vô Song đương nhiên nhìn ra, Mễ Già không phải là đối thủ của Hạ Tử Ngưu. Phóng đến trước mặt Mễ Già, thấp giọng quát:
- Buông tay!
Tay phải nắm lại, đã túm trường tiên của Mễ Già trên tay. Hạ Tử Ngưu vốn đang có mấy phần thương hoa tiếc ngọc. Nhìn thấy Tần Vô Song ra tay, giống như đúng với ý nguyện. Sức mạnh liên tục thúc giục, giống như đầu sóng liên tiếp phun tới.
Tần Vô Song biểu tình hờ hững, giống như một chiếc giếng cổ trên mặt không có một chút gợn sóng, khởi động Bắc Minh Đại Pháp, hấp thu.
Một đạo, hai đạo, ba đạo...
Luồng sức mạnh điên cuồng phun ra, đến gần bàn tay của Tần Vô Song, liền lập tức giống như dã thú bị thu phục, ngoan ngoãn, giống như theo trật tự xếp hàng, trước sau bị Tần Vô Song hấp thu vào bên trong đan điền.
Hít một hơi, Tần Vô Song cũng âm thầm nghiêm nghị:
- Hạ Tử Ngưu này, quả nhiên Thần đạo còn mạnh hơn Giao Long Tộc kia, chỉ sợ chí ít có thực lực Ngưng Thần Đạo sáu kiếp đến tám kiếp, quả nhiên không giống với Ngưng Thần Đạo ba bốn kiếp.
Nhưng mà, sức mạnh Thần đạo của Ngưng Thần Đạo, cho dù mãnh liệt, Tần Vô Song vẫn như cũ có thể cười nói tự nhiên tiếp nhận lấy.
Trên thực tế, Tần Vô Song không những không có một tia cảm giác không hợp nào, ngược lại mơ hồ cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Loại sức mạnh Thần đạo này, đầy đủ nhất, khiến đan điền của hắn cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng sung sướng.
Hạ Tử Ngưu lúc đầu nhìn Tần Vô Song, vẫn luôn cho rằng hắn là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Không ngờ thúc giục mấy luồng sức mạnh Thần đạo tới, lại có thể giống như đá chìm đáy biển.
Sắc mặt khẽ biến đổi, Hạ Tử Ngưu mơ hồ ý thức được, người trẻ tuổi ung dung bình thản đang đứng trước mặt hắn, còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng rất nhiều,
- Tiểu tử, sử dụng thủ đoạn gì vậy?
Hạ Tử Ngưu quát lớn một tiếng, cổ tay rung lên, trực tiếp đánh văng trường tiên ra.
Tần Vô Song thầm kêu đáng tiếc, hắn thật ra hy vọng Hạ Tử Ngưu này cậy mạnh, kiên trì thêm một chút. Nhưng Hạ Tử Ngưu đương nhiên vô cùng bén nhạy, chịu một chút mờ ám, lập tức buông tay.
Với năng lực cường đại của Hạ Tử Ngưu, Tần Vô Song muốn dùng Bắc Minh Đại Pháp lập tức khóa chết đối phương, hiển nhiên là không có nhiều khả năng lắm.
Tần Vô Song trường tiên thuận thế kéo, thần lực dồn vào toàn bộ cây trường tiên, giống như một cây trường côn, trực tiếp đánh xuống đầu Hạ Tử Ngưu.
Hạ Tử Ngưu hừ nhẹ một tiếng, trong tay áo hào quang lướt qua, một đạo quang nhận bị cản lại trên đỉnh đầu, phát ra tiếng vang kim chúc thảm thiết.
Hào quang bốn phía, bắn ra vô số mảnh vụn, từng vòng từng vòng khuếch tán ra ngoài. Dẫn tới xung quanh một vùng kinh hô, các thực khách đều vội vàng né tránh.
Tần Vô Song không đợi chiêu thức dùng hết, thân thể đã tà tà lao ra ngoài tửu lâu, thanh âm du dương truyền vào:
- Hạ Tử Ngưu, muốn ấu long của ta, có gan thì ra đây!
Hạ Tử Ngưu cười gằn một tiếng, không thèm nhìn Mễ Già và Dịch Khiêm, thân ảnh nhoáng lên, liền đuổi theo ra bên ngoài.
Dịch Khiêm cực kỳ lo lắng, hỏi:
- Mễ Già tiểu thư, chúng ta đi chứ?
Mễ Già xua xua tay, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó:
- Đúng rồi, Dịch Khiêm, ngươi tới Nhai Tí Long Thành làm cái gì?
Dịch Khiêm gãi gãi đầu, cười mỉa nói:
- Đệ tử của Long Tộc hiện tại, rất nhiều người đều rời khỏi các lãnh địa, hướng về Đông Chi Cực Địa mà đi. Ta cũng chính là muốn tới góp vui mà thôi.
- Nói như vậy ngươi chỉ là đi ngang qua đây?
- Đúng vậy, Mễ Già tiểu thư cũng vậy sao?
Dịch Khiêm hỏi.
- Có tin tức gì mới nhất không?
Mễ Già cau mày hỏi.
- Hiện tại các thủ lãnh của Long Tộc, cũng đều ở Nhất Phẩm Long Cung. Đông Chi Cực Địa, hiện tại có lẽ không còn bao nhiêu người. Ta bởi vì ở tương đối gần, cũng mới tới được đây.
- Có tin tức của Kim Ô Thú không?
Sắc mặt Dịch Khiêm khẽ biến đổi, cười khổ nói:
- Chuyện này khẳng định là không có. Ai có tin tức của Kim Ô Thú, chỉ sợ cũng không thể còn sống mà mang đi.
- Đúng rồi, Mễ Già tiểu thư, vị huynh đài đó rút cuộc là ai, Hạ Tử Ngưu có mấy bằng hữu ở Nhai Tí Tộc. Thất Sát Uyên và Ác Linh Uyên lâu nay vẫn có tình giao hảo rất tốt. Ta sợ rất bất lợi cho hắn.
Mễ Già hừ lạnh một tiếng:
- Hạ Tử Ngưu chính là tự tìm cái chết cho mình. Thôi, nếu ngươi không muốn tìm phiền phức, cũng nhanh chóng rời khỏi Nhai Tí Long Thành đi.
Nói xong, Mễ Già cũng giống như một luồng gió xoáy, phi thân vọt đi.
Dịch Khiêm ngây người một lát, lẩm bẩm nói:
- Mễ Già tiểu thư lại có thể quan tâm đến ta, kêu ta rời khỏi Nhai Tí Long Thành. Ta không thể phụ hảo ý của nàng được.
Nghĩ đến đây, Dịch Khiêm xốc lại tinh thần, mừng khấp khởi như trút được nợ, lại vô cùng nghe lời hướng ra ngoài Nhai Tí Long Thành chạy đi.
Mễ Già thật ra không lo lắng Tần Vô Song rời đi trước, nàng tự có bí thuật có thể truy tìm dấu vết của Tần Vô Song. Sau khi rời khỏi Nhai Tí Long Thành, tốc độ của Mễ Già cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng mặc dù như vậy, vẫn không cách nào rút ngắn được khoảng cách với bọn Tần Vô Song. Còn Hạ Tử Ngưu, trái lại cũng rất giỏi, mặt dày mày dạn, cũng vô cùng cố chấp, truy đuổi không tha, giống như dính thuốc dán sau lưng vậy.
Mễ Già mặc dù biết Hạ Tử Ngưu thủ đoạn cao cường, nhưng sự nghịch thiên của Tần Vô Song, nàng cũng đã từng lĩnh giáo qua. Vì vậy trái lại không hề lo lắng. Chỉ cần Tần Vô Song không rơi vào vòng vây, nàng căn bản không cần phải lo lắng.
- Tên khốn khiếp Hạ Tử Ngưu này, đừng chết quá sớm đấy!
Mễ Già căm giận mắng.
o O o
Lại nói đến Tần Vô Song, dẫn dụ Hạ Tử Ngưu, một đường bay ra khỏi Nhai Tí Long Thành, hướng về phía Đông mà đi. Lãnh địa của Thất Sát Uyên có bốn năm mươi vạn dặm, thẳng tắp phi hành, rời khỏi lãnh địa của Thất Sát Uyên, chí ít cũng có khoảng cách mười vạn dặm.
Cứ đuổi theo cho đến khi chạng vạng tiến đến, Tần Vô Song mới cố ý giảm xuống một chút tốc độ. Hắn biết, ở đây đã đến bên cạnh lãnh địa của Thất Sát Uyên rồi.
Mà cách Ác Linh Uyên, lại càng xa hơn. Chỉ cần cách Thất Sát Uyên và Ác Linh Uyên, Hạ Tử Ngưu này, trong thời gian ngắn không thể toát ra được sự giúp đỡ nghịch thiên.
Hạ Tử Ngưu cũng âm thầm giật mình, hắn vốn tưởng rằng, truy sát một cường giả dưới Thần đạo, tựa hồ là chuyện không tổn hao một chút sức lực nào, kết quả phát hiện, tất cả đều là ý thức chủ quan của hắn. Truy đuổi một ngày, khiến hắn hoàn toàn lĩnh hội được, cái gì gọi là đối thủ khó chơi.
Trong lòng Hạ Tử Ngưu cũng thầm cảm thấy kỳ quái:
- Vô Tận Đông Hải ta, từ lúc nào lại toát ra một tên biến thái như vậy? Lẽ nào là đệ tử Đồ Đằng Tộc?
Nghĩ đến đây, trên lưng Hạ Tử Ngưu toát một trận mồ hôi lạnh, nhưng lập tức lại phủ nhận ý nghĩ này của mình:
- Đệ tử Đồ Đằng Tộc, không thể ở cùng với loại tiện nhân như Mễ Già được. Hơn nữa, đệ tử Đồ Đằng Tộc căn bản không cần động thủ với ta, trực tiếp bày ra thân phận, chứ đâu cần làm như vậy?
Giữa lúc đang suy nghĩ, ý niệm đột nhiên vừa chuyển:
- Một hồi trước, Giao Long, Ứng Long và Ly Long Tộc đã có năm vị cường giả mất tích. Theo thời gian suy tính ra, tựa hồ vừa lúc tiếp cận. Năm tên gia hỏa đó, nghe nói đều vì đệ tử Tần gia của Hiên Viên Khâu mà đi. Sự tồn tại có thể giết chết năm tên Thần đạo cường giả, là người thế nào chứ? Có phải có liên quan đến tên gia hỏa này không? Tên này, trên người mơ hồ có Long Tức dao động, rút cuộc có phải là đệ tử Long Tộc ta không?
Trong đầu Hạ Tử Ngưu ý niệm không ngừng biến chuyển, lại không ngừng tìm ra manh mối rõ ràng. Nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được, lai lịch của người này, có lẽ không nhỏ, bằng không, sẽ không nhạy cảm với thân phận như vậy, không chịu nói ra.
Đang suy nghĩ, Ngọc bài Truyền thức của Hạ Tử Ngưu đột nhiên dao động, vội vàng khởi động.
- Tử Ngưu, gặp phải phiền phức sao?
Ngươi nói chuyện là Thần đạo cường giả đến từ Nhai Tí Tộc, chính là cao thủ có kết giao sâu đậm với Hạ Tử Ngưu.
- Đúng vậy, Thúc Nha, ngươi đang ở đâu, có mời được mấy đồng bạn ra đây không. Cứ hướng về phía Đông mà đuổi tới. Ta phát hiện một tiểu tử, vô cùng cổ quái. Ta hoài nghi, hắn chính là tên gia hỏa từ Hiên Viên Khâu trốn tới.
- Tên gia hỏa từ Hiên Viên Khâu trốn tới, ngươi nói là đệ tử trẻ tuổi Tần gia, Tần Vô Song sao?
Đối phương ngạc nhiên hỏi.
- Tạm thời còn chưa thể xác định, nhưng ta luôn cảm thấy, hắn không phải là đệ tử Long Tộc ta. Thúc Nha, bất kệ có phải hay không, xung quanh đều muốn tới Đông Chi Cực Địa, ngươi mau mau đến đi. Nếu thực sự là tiểu tử kia, chúng ta hợp lực bắt lại, cướp lấy Thần Tú Cung, mới là việc chính.
- Cướp lấy Thần Tú Cung?
Khẩu khí của đối phương nhất thời phức tạp lên, do dự một lát, nói:
- Được, ngươi thử kéo chân hắn, ta liền dẫn người đi.
- Nhớ là phải nhanh lên một chút!
Trong lòng Hạ Tử Ngưu dâng lên một cảm giác cuồng nhiệt, ý niệm tham lam trong đầu, tràn ra trong lòng hắn, nhớ tới Thần Tú Cung, nhớ tới ấu long tiềm lực vô hạn, Hạ Tử Ngưu càng cảm thấy toàn thân như sôi trào.
Đúng lúc đang suy nghĩ, đột nhiên ở trước mặt một luồng khí thế mãnh liệt xông tới, Hạ Tử Ngưu ý thức vừa động, lập tức cùng chuyển động đến, dư quang thoáng nhìn, đã nhìn thấy một người đối diện đang mở rộng đôi cánh, khí thế bàng bạc xông tới, trong tay đang cầm một cây thương, rõ ràng chính là người mà vừa rồi dẫn dụ hắn đi.
Hạ Tử Ngưu thấy sau lưng hắn sinh ra đôi cánh, đột nhiên nhớ tới gì đó:
- Quả nhiên là ngươi!
- Ngươi đã biết là ta, bây giờ còn nghĩ đến chuyện đi đâu?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
Hạ Tử Ngưu cười to ha ha:
- Tiểu tử cuồng ngạo lắm, xem ra ngươi là tiểu tử của Hiên Viên Khâu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lại đến Vô Tận Đông Hải ta giương oai, tiểu tử, ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi.
Tần Vô Song cười lạnh một tiếng:
- Bớt phí lời đi, xem thương!
Mũi thương vừa điểm, một luồng thương mang trực tiếp tràn đầy đầu thương, ầm ầm đánh tới.