[Dịch] Khí Xung Tinh Hà

Chương 608 :  Khí Trùng Tinh Hà CHƯƠNG 609 CẤM CHẾ TRƯỚC ĐIỆN CỬU LONG ĐẠI TRỤ Nguồn Vipvandan




Chín cây cột kia tạo hình cổ quái, nhưng đều có chung một đặc điểm. Đầu long thú bên trên chín cây đại trụ kia đều ngắm nhìn về phía một khu vực trung tâm. Cũng chính là ở giữa chín cây cột lớn đó, có một cái khu vực trung tâm, giống như tâm của một cái vòng tròn vậy. Yến Truy Dương vừa vọt vào thì ngoài thân của chín cây cột lớn đó lập tức phát sinh biến hóa. Những cây cột vốn ảm đạm, lúc này liền nổi lên các quang mang kỳ quái, có hồng, có vàng, có trắng, giống như bảy sắc cầu vồng trên bầu trời bị kẻ nào đó cắt ra, rơi xuống mặt đất hình thành nên chín cây đại trụ này.

Màu sắc bên ngoài chín cây cột biến đổi, những đầu long thú phía trên cây cột kia giống như đột nhiên cũng sống dậy, chín ánh mắt đồng thời cũng bắn ra chín đạo quang, cái miệng rất lớn cũng phun ra một đoàn hào quang quỷ dị như muốn thôn phệ cả trời đất.

Thân thể của Yến Truy Dương bị đám quang đoàn lộn xộn kia cuốn lấy, nhất thời giống như một quả bóng cao su xì hơi, bên trong quang mang chuyển động loạn lên. Tần Vô Song nhìn thấy một màn kỳ quái này, vội dừng lại cước bộ, giật mình nhìn ngó. Tuy rằng hắn sớm đã đoán trước, tên Yến Truy Dương xâm nhập lung tung, khẳng định sẽ bị cấm chế công kích, không nghĩ rằng thế cục lại như thế này.

Ầm!

Thân thể của Yến Truy Dương bị hào quang kia bao lấy, vũ khí Thần đạo trong tay cũng toàn lực múa may, cuối cùng cũng cắt ra được một tia không gian, ở bên trong hào quang nghịch lưu kia toàn lực giãy dụa. Hiển nhiên chỉ cần vô ý một cái thì hắn sẽ bị đám quang mang nghịch lưu này hoàn toàn cắn nuốt.

Yến Truy Dương phát ra từng đợt kêu gào tuyệt vọng thảm thiết, toàn lực đối kháng với loại không gian hỗn loạn cường đại này. Chín cây cột đó bắn ra những dòng khí, cùng tập trung vào một chỗ, hình thành một dòng khí hỗn loạn, thật sự giống như là cái nồi lẩu hỗn tạp, bị một đôi đũa thọc vào không ngừng quấy loạn lên.

Yến Truy Dương bị dòng khí loạn lưu kia quăng trái quăng phải, nếu không phải nói là có vũ khí Thần đạo hộ thân, chỉ sợ sớm đã bị quật thành một đống thịt vụn, mặc dù như vậy, Yến Truy Dương cũng cảm thấy bị khổ sở vô cùng.

- Tần Vô Song, cứu ta, cứu ta!

Yến Truy Dương biết, bản thân mình tuyệt đối không thể chống đỡ được lâu, cho dù hắn có vũ khí Thần đạo thì đối mặt với những đợt loạn lưu biến thái như thế này, cố giãy dụa cũng chỉ là trì hoãn thời gian bị cắn nuốt mất mà thôi.

Dưới sự tuyệt vọng, hắn cơ hồ đã bất chấp sự thật đang bị Tần Vô Song đuổi giết. Bất chấp hắn lúc trước còn cảm thấy cho dù là chết ở nơi đây cũng còn hơn là chết trong tay Tần Vô Song.

Nhưng khi thời điểm thực sự tử thần đến gọi thì hắn lại thất thố xin sự ra tay cứu giúp từ phía Tần Vô Song. Tần Vô Song nhìn thấy tình hình Yến Truy Dương đang dãy dụa, tuy rằng trong lòng hắn có chút rung động, nhưng vẫn chưa có nhiệt tâm đi nghĩ cách mà cứu giúp Yến Truy Dương. Hắn giờ phút này cơ hồ đã xác định đây chính là sào huyệt của Thái cổ Yêu long, bằng không thì trong Hắc Tử Hải này, cũng không thể có một nơi khí thế mạnh mẽ như thế này được.

Tần Vô Song nhìn thấy chín cái cột kia tản mát ra khí thế như vậy, tràn ngập một loại khí tức cổ xưa, mà loại khí tức này Tần Vô Song từng cảm nhận qua trên người của Bao Bao. Tuyệt đối là khí tức của huyết mạch Thái cổ.

Mà căn cứ theo sự quan sát của Tần Vô Song thì long thú mặt trên chín cây cột đó tuy rằng tạo hình không giống nhau, nhưng đều có đặc điểm của Long Tộc. Đúng cái gọi là rồng sinh chín con, mỗi con đều không giống nhau. Chín cây cột lớn này, chính là bố trí sắp xếp dựa theo thuyết pháp rồng sinh chín con.

Trong lúc Tần Vô Song đang giật mình, tên Yến Truy Dương kia đã bị những dòng khí loạn lưu kia tra tấn tới nông nỗi cơ thể gần như hỏng mất. Hắn điên cuồng thúc giục linh lực không còn lại bao nhiêu trong cơ thể hét lớn:

- Lão tử không cần ngươi cứu!

Lời này vừa nói xong, toàn thân hắn vọt lên một đạo hồng quang quỷ dị, trong đan điền lao ra một đạo linh lực cực mạnh, khu động thanh trường đao Thần đạo trong tay, toàn lực chém ra, hướng tới một cây cột lớn gần nhất mà ầm ầm chém tới.

Yến Truy Dương này thế nhưng đã thúc giục đan điền đến cực hạn, không tiếc hao phí nguyên thần để thúc giục vũ khí Thần đạo. Hiệu quả của một lần chém này cũng quả nhiên không giống như trước. Tiếng động phát ra lúc thanh trường đao Thần đạo va chạm với cột đá cư nhiên khiến cho Yến Truy Dương giải khai được một đạo không gian nhỏ hẹp, thân thể hừng hừng thiêu đốt, kéo theo một luồng khí lưu thật dài, hướng tới cái cột lớn kia mà toàn lực chém tới.

- Phá cho ta!

Yến Truy Dương rống to một tiếng, trường đao Thần đạo trong tay đã trảm trên cái cây cột kia. Thúc dục nguyên thần cực hạn, đối với đan điền của một con người là vô cùng tổn hại, cơ hồ có thể nói là tự nhiên tiêu phí đi một phần tính mạng. Một đao này cư nhiên là khiến cho Yến Truy Dương phát huy ra sáu bảy phần uy lực Thần đạo.

Ầm!

Thần đao oai lực chém trên cây cột kia, nhất thời toát ra một quang mang thảm thiết, va chạm cực mạnh đã sản sinh ra một âm thanh bạo liệt, đem cả không gian cũng xé mở cả ra. Tần Vô Song núp ở phía xa xa, cũng có thể cảm thấy sự run rẩy trong hư không, nhịn không được chấn khởi Âm Dương Tử Vân Dực, hơi tránh ra khỏi phạm vi lan tỏa của lực va chạm này, tránh khỏi bị liên lụy.

Yến Truy Dương một đao đắc thủ, thừa dịp trên tay vẫn còn dư lực lượng, liền sau đó lập tức chém ra thêm ba đao, mỗi đao đều dùng hết sức, chém vào cây cột kia. Cây cột kia bị thần đao bổ trúng, quang mang bên ngoài nhất thời ảm đạm, không ngừng run rẩy, thần quang bên ngoài cũng là nhất thời chợt lóe rồi tối sầm lại, hiển nhiên là cũng bị lực lượng Thần đạo làm cho bị thương. Dưới sự chặt chém điên cuồng của Yến Truy Dương, ở giữa thân cây cột này đã xuất hiện những vết nứt nhỏ như tơ nhện, từ trên thân cây cột kia tản mát ra bên ngoài.

Đột nhiên, nổ vang một tiếng, cây cột này ầm ầm đổ xuống. Một khắc này này, trong đám linh lực loạn lưu lập tức xuất hiện một chỗ hổng lớn. Yến Truy Dương thấy được hy vọng, vội vàng theo hướng của cây cột vừa ngã xuống mà liều mạng phóng ra ngoài. Khoảng không được hình thành bởi những dòng loạn lưu này tuy rằng vẫn còn từng tầng từng tầng loạn lưu dao động, nhưng sau khi chỗ này hình thành một lỗ hổng lớn, thì lực ràng buộc đều lập tức giảm xuống rất nhiều. Hơn nữa Yến Truy Dương ở bên cạnh chỗ hổng, dốc hết toàn lực, kết quả vẫn có thể vọt được ra ngoài.

Tần Vô Song giờ phút này cũng vì sự liều mạng bỏ chạy của Yến Truy Dương mà trong lòng có vài phần bội phục. Tên Yến Truy Dương này thực ra là một kẻ mạnh mẽ, vào thời khắc mấu chốt cũng có gan liều hết tính mạng.

Chỉ là Tần Vô Song hiển nhiên sẽ không để cho hắn thoải mái mà tiến ra ngoài như vậy. Cơ hồ ngay lúc đó, một mũi tên bất ngờ mang theo lực lượng súc tích đã lâu của Tần Vô Song, giống như một con mãnh thú bị trói buộc đã mấy ngàn năm, vừa thoát ra đã điên cuồng lao tới.

Yến Truy Dương cửa trước mới đuổi đi được sói dữ, cửa sau lại lủi vào mãnh hổ. A lên một tiếng, trường đao Thần đạo trong tay theo bản năng lại chắn trước ngực.

Lục quang Thần đạo một đường phóng tới, trực tiếp trúng vào sống đao của trường đạo Thần đạo. Yến Truy Dương bị trúng một mũi tên này, mặc dù cũng không hề bị thương, nhưng mà hắn vừa mới từ trong biển khổ mà thoát ra, bị lực công kích này đánh phải, không hề ngoài ý muốn, lại văng vào trong luồng lốc xoáy khổng lồ kia.

Yến Truy Dương chửi lớn một tiếng:

- Ta chửi!

Từ 'chửi' mới nói được có một nửa, tám cây trụ còn lại kia, đã một lần nữa hình thành một vùng lốc xoáy, bao vây hắn vào bên trong.

Loại cảm giác này thật giống như một kẻ chìm sâu trong nước, không hề dễ dàng để giãy dụa tới bờ biển. Đang lúc leo được lên bờ, thì lại bị một người trên bờ đẩy ngược trở xuống, lại ngã vào giữa vực sâu.

Yến Truy Dương phẫn nộ điên cuồng, trường đao trong tay lại khua khoắng cuồng loạn. Chống cự lại lực cắn nuốt này.

Cũng may, chín cây cột này vốn là một chỉnh thể, giờ bị phá hủy một cái rồi thì uy lực cũng giảm bớt đi vài phần, lúc này Yến Truy Dương có mới cơ hội để mà giãy dụa. Chỉ là Yến Truy Dương rất rõ ràng tình huống của bản thân, nếu như giờ phút này cho hắn tiến vào một hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối, tĩnh tâm tịnh dưỡng thì tác dụng phụ của thúc giục nguyên thần cực hạ có thể bị giảm xuống ở mức độ thấp nhất. Thậm chí loại tổn hại này có thể xem là không đáng kể.

Nhưng mà tất cả những điều này căn bản là những hy vọng xa vời, đừng nói đến lúc này bên trong luồng lực lượng lốc xoáy cường đại như thế này, mà bên ngoài Tần Vô Song đang nhìn chằm chằm ở bên ngoài, cũng tuyệt đối không có để hắn yên tĩnh khôi phục, có câu nói là: Thừa lúc hắn bệnh, phải lấy mạng của hắn.

Yến Truy Dương trước kia đối phó với cừu gia cũng chính là làm như vậy. Hôm nay, Tần Vô Song cũng tuyệt đối sẽ không nương tay với hắn. Cho nên trông cậy vào thiện tâm của Tần Vô Song thì là điều không thể nào. Trong đầu Yến Truy Dương hiện lên vô số ý niệm. Nhưng không có đến một cái nào khả thi.

Thúc giục nguyên thần cực độ có thể nhất thời mang cho hắn sức chiến đấu cường hãn nhất. Nhưng thời gian duy trì nó cũng vô cùng ngắn ngủi, nhiều nhất là nửa canh giờ sẽ trở thành tên đã hết đà.

Mà qua nửa canh giờ này, toàn bộ đan điền của hắn đều đã vị vét sạch, trở thành một con chó rơi xuống nước, bị người ta đánh cho mấy cái cũng là việc trong sự tưởng tượng.

Nghĩ tới đây, Yến Truy Dương tuyệt vọng vô cùng, mở miệng chửi lớn:

- Tần Vô Song, có bản lĩnh thì tiến vào đây đánh với ta một trận, ở bên ngoài dùng tên bắn lén thì coi là cái bản lĩnh gì?

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Ai nói là ta bắn lén, ta bắn ở ngay trước mặt ngươi. Một không ẩn ẩn núp núp, hai không lén lén lút lút, bắn một cách quang minh chính đại.

Trong bụng Yến Truy Dương nhất thời bùng nổ, cả giận nói:

- Có bản lĩnh, ngươi để cho ta ra ngoài, ta với ngươi đấu một trận sống mái. Ngươi không phải là muốn giết ta sao? Ta cho ngươi một cơ hội xem ngươi giết ta hay là ta giết ngươi.

Tần Vô Song đùa cợt nói:

- Không sai, là ta muốn giết ngươi. Nhưng mà hiện tại việc này đã có cấm chế thay ta giải quyết rồi, việc ta phải làm bây giờ là ở bên ngoài, phòng khi chó đã rơi xuống nước có thể leo lên bờ, cần gì phải tự mình đi giết con chó đấy chứ?

Yến Truy Dương nghe thấy hắn so sánh mình với 'chó rơi xuống nước' chỉ hận một nỗi không thể một đao mà đem thủ cấp của hắn chém dưới tay.

Hắn hiện tại cũng có một chút hối hận về sự nhát gan trước đây của mình. Lúc trước nếu không trốn chạy, cùng Tần Vô Song chiến đấu một hồi thì cho dù là không địch lại được thì ít nhất cũng có cơ hội. Chỉ là bản thân không có cái dũng khí này, bị cái chết của Lôi Tiêu dọa cho trở nên nhát gan. Hôm nay rơi xuống cái cấm chế quái quỷ này, quả nhiên là tiến thoái lưỡng nan, liều mạng lao ra lại bị tên Tần Vô Song kia bắn trở về. Yến Truy Dương hắn há không phẫn nộ điên cuồng được sao?

Giận thì giận nhưng hắn cũng biết là không tới một khắc cuối cùng thì hắn cũng quyết tâm không thể buông tha. Lúc này hai bên hắn trong lốc xoáy đã cảm nhận được lực loạn lưu này so với lúc trước có yếu hơn một chút. Nỗ lực hướng tới gần sát bên ngoài khu vực này. Hắn quyết định, cho dù là nội thương có tăng thêm thì cũng phải phá hư thêm một cây trụ nữa, sau đó hướng vào bên trong đại điện kia mà phóng vọt tới.

Giờ phút này, vị trí của Tần Vô Song là ở bên ngoài sườn của chín cây cột cấm chế. Tần Vô Song muốn vòng quanh qua đây tiến vào bên trong đại điện cũng là điều không thể nào.

Cho nên chỉ cần hắn có thể phá thêm một cây cột nữa, tiến vào bên trong đại điện thì có thể tránh được cung tiễn Thần đạo của Tần Vô Song, tiến vào trong đại điện.

Một khi đi vào được bên trong khối kiến trúc này, thì chẳng khác nào cách với Tần Vô Song một cái cấm chế. Tần Vô Song kia muốn truy kích đến thì trước hết cũng phải bước qua được cái cấm chế này.

Cho dù là Tần Vô Song có thể thuận lợi mà thông qua, thì ít nhất cũng có thể tranh thủ một chút thời gian. Lúc này thời gian chính là sinh mạng a!

Yến Truy Dương quyết định chủ ý này, thúc động lực lượng còn thừa trong đan điền. Hướng vào cây cột lớn phía gần với đại điện kia mà từ từ đung đưa qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.