Tần Vô Song khựng lại rồi bật cười, tháo mặt nạ xuống:
- Chư vị sư huynh, là tiểu đệ Tần Vô Song đây.
- Tần Vô Song sư đệ?
Những Đệ tử Trung tâm này đương nhiên là biết Tần Vô Song, tuy họ không phải xếp trong mười hạng đầu, chưa qua lại với Tần Vô Song nhưng là đồng môn cũng từng gặp mặt trong Khảo hạch Cuối năm.
- Quả nhiên là Tần sư đệ!
- Tần sư đệ, đệ về rồi đấy à? Gần đây đệ đi đâu vậy?
Tần Vô Song cười:
- Chư vị sư huynh, chuyện đó sau này hãy nói. Một năm nay sơn môn vẫn tốt chứ? Bọn ác nhân Cửu Cung Phái có đến gây rối không?
- Cửu Cung Phái không đến lần nào cả. Tần sư đệ, mau vào trong đi!
Tần Vô Song vào trong lập tức chạy về phía Chủ điện.
Tuy còn cách xa thời hạn ba năm nhưng Tần Vô Song vẫn rất nôn nóng. Tình cảm của hắn với sư phụ vô cùng sâu nặng, nếu không phải Hầu Tộc thịnh tình mời ở lại thì sau khi có được Thần Anh Quả hắn đã lập tức trở về.
Tứ Đại Điện chủ hiện đang ở trong Chủ điện thương nghị đại kế. Một năm nay, tuy Cửu Cung Phái không đến báo thù nhưng Cửu Cung Phái càng bình tĩnh, càng không có tin tức gì thì càng nguy hiểm. Rất có thể đây chính là cái gọi là trời quang đãng trước cơn giông bão? Một khi Cửu Cung Phái phát động tấn công thì sẽ vô cùng đáng sợ?
Trác Bất Đàn tuy đã ổn định ở cảnh giới Linh Võ Đại viên mãn nhưng nghĩ đến thực lực lớn mạnh của Cửu Cung Phái, Tinh La Điện vẫn chưa thể thoát khỏi nguy cơ, thậm chí có thể nói là vẫn nằm trong sóng gió.
Đương nhiên là một Đại môn phái tồn tại mấy nghìn năm nay, Tinh La Điện đến thời khắc sinh tử vẫn còn khả năng quyết chiến:
- Lão Đại, thương thế của Lão Nhị hình như có chút không tốt lắm.
Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành lên tiếng.
Trác Bất Đàn khẽ gật đầu:
- Mọi người cũng đừng quá lo lắng. Tuy Tứ Tượng Tỏa Linh Thuật của chúng ta có sơ suất không duy trì được đến ba năm nhưng hai năm thì vẫn có thể. Với phúc duyên của Tần Vô Song, có lẽ cũng có thể lấy được Thần Anh Quả.
Điền Tri Hành thở dài:
- Vô Song đúng là phúc duyên rất lớn! Chỉ mong nó có thể lấy được Thần Anh Quả về cứu mạng Lão Nhị. Năm vị Điện chủ Tinh La Điện chúng ta nếu thiếu đi một người thì ta thật sự là không quen. Một năm nay không có Lão Nhị, chúng ta xử lý chuyện của Tinh La Điện có phần căng thẳng hơn bình thường. Thiếu một người mà loạn hết cả.
Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn trước đây cũng không phải hợp lắm với Truân Trung Trì, lúc này cũng rất xúc động:
- Tính cách của ta với Lão Nhị trước nay không phải thực sự hợp nhau nhưng nếu không có hắn thì quả thật ta cảm thấy không dễ dàng gì. Lão Đại, huynh nói xem, Thần Anh Quả mấy trăm năm mới kết quả một lần, liệu Tần Vô Song có lấy được không? Điều này là chuyện liên quan đến sinh mạng của Lão Nhị đó!
Khẩu khí Trác Bất Đàn ngược lại vô cùng bình tĩnh:
- Tuy phúc duyên của Vô Song lớn nhưng chuyện của tạo hóa thì ta cũng không dám bình luận.
Đang nói chuyện, từ bên trong bỗng có một nữ đệ tử chạy ra, thần thái cuống cuồng nói:
- Đại Điện chủ mau đi xem xem. Hình như thương thế của Nhị Điện chủ không hay rồi!
Trác Bất Đàn đứng bật dậy, sắc mặt hơi tái:
- Tất cả đi xem sao.
Ba vị Điện chủ còn lại cũng rất bất an, cùng Trác Bất Đàn đi vào trong.
Truân Trung Trì đang nằm trên dường, sắc mặt đỏ dần, Trác Bất Đàn giật mình, nói:
- Lão Nhị, giữ vững tâm thần!
Truân Trung Trì, nét mặt như đã biết hết mọi chuyện, khó khăn nói với giọng thản nhiên:
- Chư vị, Truân mỗ ích kỷ, e là phải đi trước một bước rồi. Tương lai của Tinh La Điện phải nhờ vào bốn vị rồi!
Điền Tri Hành lầm bầm:
- Sao lại thế này? Sao lại thế này?
Chung Vô Ẩn cũng cuống lên, đi lòng vòng tại chỗ. Tứ Điện chủ Lãnh Thu Trì đứng bên cạnh Đại Điện chủ, hỏi nhỏ:
- Đại Điện chủ, thế nào rồi?
Trác Bất Đàn sắc mặt tái mét:
- Tứ Tượng Tỏa Linh Thuật không thể giữ được đan điền của Lão Nhị. Đan điền bắt đầu vỡ, huyết khí tràn ra ngoài. Trừ phi lập tức có Thần Anh Quả thì mới cứu được.
Truân Trung Trì khẽ thở dài:
- Mọi người không cần thương tâm, khi Vô Song quay về, hãy thay ta nói lại với nó...Ta là sư phụ nhưng không được thấy nó làm rạng danh Tinh La Điện. Sau khi ta chết, hãy rắc tro cốt của ta lên bầu trời Tinh La Điện. Ở thế giới u minh ta sẽ phù hộ...phù hộ Tinh La Điện...
Trác Bất Đàn truyền một luồng linh lực, hạ giọng nói:
- Lão Nhị, đừng nói nữa, ta sẽ dùng linh lực điều hòa huyết khí, cố gắng được chút nào hay chút ấy. Ba vị hãy hộ pháp cho ta. Ít nhất ta có thể kềm chế huyết khí của Lão Nhị trong bảy ngày. Sau bảy ngày nếu không có Thần Anh Quả thì nghĩ cách khác.
Truân Trung Trì thở dài:
- Đại Điện chủ, hà tất phải lãng phí linh lực?
Trác Bất Đàn trịnh trọng nói:
- Lão Nhị, ngươi đã thu nhận Vô Song làm đồ đệ thì phải tin tưởng nó. Đã bao nhiêu lần nó tạo ra kỳ tích rồi. Lần này sao ngươi không tin nó?
Truân Trung Trì khựng lại, đúng lúc đó người nữ đệ tử kia té lên té xuống chạy vào:
- Đại Điện chủ...Đại Điện chủ...
Trác Bất Đàn bị người khác làm phiền có phần không vui, đúng lúc đó từ sau nữ đệ tử một bóng người chạy nhanh vào:
- Sư phụ, đệ tử Tần Vô Song quay về thăm người đây!
Tần Vô Song vừa đến đại điện thì thấy nữ đệ tử chăm sóc sư phụ đang lo lắng đứng đó. Hắn đương nhiên biết nữ đệ tử này, đang định lên tiếng thì cô ấy nhận ra Tần Vô Song:
- Đây không phải là Vô Song sư huynh sao?
Được Tần Vô Song xác nhận, cô ấy vội vàng nói lại tình hình. Tần Vô Song hốt hoảng, vội bảo cô dẫn đường đến đây.
- Vô Song?
Cả năm vị Điện chủ cùng thốt lên kinh ngạc? Truân Trung Trì không kìm được phải ngồi dậy, run rẩy đưa tay về phía Tần Vô Song:
- Vô Song...là con thật sao? Con về rồi?
Một năm không gặp, sư phụ gầy hơn nhiều, sắc mặt vốn nên láng bóng của người tu luyện lúc này dã thô ráp như vỏ thạch lựu.
- Sư phụ!
Tần Vô Song quỳ trước giường, lấy hộp ngọc ra nghẹn ngào nói:
- Sư phụ, đệ tử đã hoàn thành sứ mệnh, lấy được Thần Anh Quả về đây. Xin sư phụ hãy dùng ngay.
Trác Bất Đàn mừng rỡ:
- Thần Anh Quả?
Ba vị Điện chủ kia cũng cùng đứng quây lại. Họ không ngờ Tần Vô Song lại có thể trở về an toàn từ hiểm nguy, mà thời gian tính toán lại chuẩn như thế, nếu nói không có ý trời thì không hoàn toàn không tin. Trác Bất Đàn ngửi qua, nhìn một cái rồi mừng rỡ:
- Lão Nhị, ngươi được cứu rồi!
Truân Trung Trì cười, trong nụ cười là sự an tâm, niềm tự hào chứ không hề có sự vui sướng vì được thoát chết. Có được một đồ đệ thế này dù có chết cũng không hối tiếc.
Điền Tri Hành cảm thán:
- Lão Nhị, vẫn là Đại Điện chủ nói đúng. Vô Song đã tạo ra nhiều kỳ tích như vậy. Lần này ngươi nên tin tưởng vào nó, có đúng không nào, Ha ha!
Các Điện chủ khác cũng gật đầu, rồi hỏi:
- Lão Đại, Thần Anh Quả này dùng thế nào?
Tần Vô Song vội nói:
- Trực tiếp ăn luôn là được!
Trác Bất Đàn để chiếc hộp ngọc trước miệng Truân Trung Trì, dùng linh lực đưa Thần Anh Quả vào miệng Truân Trung Trì. Thần Anh Quả tuy lớn, nhưng vừa vào miệng là tan đi, vừa vào trong miệng Truân Trung Trì là biến thành vô số đạo linh lực. Chỉ một lát là như có hàng ngàn hàng vạn đạo linh lực di chuyển khắp toàn thân Truân Trung Trì phục hồi toàn bộ kinh mạch. Sau đó hình thành từng dòng khí lưu chảy về đan điền.
Luồng khí lưu tạo nên linh lực mềm mại ôn hòa bao bọc đan điền của Truân Trung Trì như cái kén tằm không ngừng phục hồi, tẩm bổ...
Thần Anh Quả không hổ là thần vật, quả thật có tác dụng hồi sinh. Chỉ một lúc sau đã nhìn thấy thay đổi thần kỳ ở bề mặt da Truân Trung Trì.
Từng lớp da tựa như rắn lột xác, dần dần nứt ra rồi tự động rơi ra, thay vào đó là tầng cơ thịt mới, láng mịn như da trẻ em. Sự thay đổi đó diễn ra ở mặt, cổ, rồi đến cánh tay, rồi lan ra toàn thân.
- Lão Nhị, cảm thấy thế nào?
Trác Bất Đàn trầm ngâm hỏi.
- Quá tốt rồi!
Tiếng nói vừa phát ra những người khác đều kinh ngạc vô cùng, vì đó không phải Truân Trung Trì nói mà là con tiểu kim hầu lông mượt mà trên vai Tần Vô Song. Tần Vô Song khẽ mắng:
- Bao Bao, đây đều là trưởng bối của ta, không được vô lễ!
Bao Bao cười ngượng ngịu, rồi bắt chước cách cung tay của nhân loại:
- Bao Bao bái kiến các vị trưởng bối!
- Ha ha...
Tiếng người của Bao Bao không được tinh thông như Tần Vô Song dùng thú ngữ, vì thế khi nói ra nghe có vẻ ngọng ngịu khiến Truân Trung Trì cũng phải bật cười.
Thấy Truân Trung Trì cười, bốn vị Điện chủ cũng thoải mái hơn, biết Thần Anh Quả đã phát huy tác dụng rồi. Truân Trung Trì cảm thán:
- Đúng như nó nói, cảm giác thật quá tốt!
Tần Vô Song mừng rỡ, nắm chặt tay của sư phụ, nỗi lo đã được gỡ bỏ rồi. Bao Bao thì đắc ý nói:
- Thần Anh Quả của Hầu Vương Sơn chúng ta có thể không tốt sao?
Tần Vô Song giới thiệu:
- Sư phụ, chư vị Điện chủ, Bao Bao là một người bạn Hầu Tộc mà con kết giao được ở Hầu Vương Sơn, Chi Tế Sơn. Nó rất có hứng thú với thế giới loài người nên cùng đệ tử đến đây. Lần này có được Thần Anh Quả là nhờ vào Bao Bao giúp đỡ!
Trác Bất Đàn đương nhiên biết Chi Tế Sơn có Hầu Tộc, chân thành nói:
- Vậy phải đa tạ Bao Bao tiểu bằng hữu rồi.
- Hì hì, không có gì. Vô Song lão đại đã giúp Hầu Tộc bọn ta rất nhiều. Thần Anh Quả chỉ là báo đáp mà thôi.
Bao Bao nói tiếng người giống như trẻ con đang bi bô học nói nên khiến người ta không nhịn được cười.
Khoảng một giờ sau, Truân Trung Trì tỉnh lại, chầm chậm ngồi dậy, mở miệng là cảm thán:
- Thần Anh Quả không hổ là thần vật! Đan điền của ta đã không còn bất cứ cảm giác bị thương nào nữa. Tuy giờ còn yếu nhưng đã hoàn toàn hồi phục nguyên trạng rồi. Một hai tháng nữa là ra có thể phục hồi được tu vi cũ!
Bốn vị Điện chủ đều tới chúc mừng:
- Lão Nhị, cung hỉ cung hỉ! Lần này đúng là thoát nạn trong gang tấc! Cũng chúc mừng ngươi đã thu nhận được một đồ đệ tốt.
Truân Trung Trì đáp lễ. Bao Bao cười:
- Nhị Điện chủ, ngươi là sư phụ của Vô Song lão đại, ta cho ngài biết. Ngài không cần đến một, hai tháng, chỉ nửa tháng thôi là đủ. Hiệu quả sau này của Thần Anh Quả giờ ngài vẫn chưa thấy đâu. Nếu ta bảo sau này ngài sẽ đột phá Hư Võ Cảnh thì ngài có tin không?
Hư Võ Cảnh? Tứ Đại Điện chủ đều ngây ra kinh ngạc nhìn Bao Bao!