[Dịch] Khí Xung Tinh Hà

Chương 320 :  Khí Trùng Tinh Hà CHƯƠNG 321 ĐẾN DIỄN TRÒ Ở THANH LÂU Nguồn Vipvandan




Tần Vô Song xua tay:

- Đừng vội!

Tú bà tít mắt cười nịnh nọt:

- Công tử còn điều gì dặn dò?

- Bày một bàn rượu rồi gọi mười cô nương hàng đầu Phiêu Hương Lâu ra đây cho bản thiếu gia. Nhớ là không được làm qua loa đối phó với bản thiếu gia.

Tú bà ngẩn ra một lúc, biết là vị công tử này không dễ đối phó, bèn cười trừ:

- Công tử, Phiêu Hương Lâu bọn ta không có hạng này hạng nọ. Chỗ bọn ta có đến bốn năm chục cô nương thượng hạng, gọi ra mười người rất dễ thôi. Chỉ là...

- Chỉ là sao? Sợ ta không có tiền hả?

- Đương nhiên không phải. Thỏi vàng lớn kia của công tử, hai mươi cô nương cũng đủ ấy chứ. Chỉ là các cô nương thượng hạng của bọn ta rất đắt khách, ai cũng có khách hàng quen, sáng hay tối đều có thể được gọi. Chỉ sợ bên này gọi đến, bên kia lại gọi đi, làm mất hứng của công tử.

Tần Vô Song đanh mặt lại:

- Nói như thế nghĩa là hàng thượng hạng người khác đã chọn hết, đến lượt ta chỉ được dùng hàng tầm thường?

Đương nhiên tú bà đã gặp tình huống này nhiều lần, bèn nói:

- Đương nhiên sẽ có người gọi đi mất. Thế này đi, ta gọi mười cô nương đến tiếp rượu công tử. Nếu có người bị gọi thì lập tức sẽ có cô nương khác bổ sung. Như vậy, thứ nhất không làm gián đoạn thiếu gia uống rượu, hai là không làm mất nhã hững của thiếu gia.

Đương nhiên Tần Vô Song làm vậy chỉ là muốn diễn vai 'khách làng chơi' cho chân thực hơn, tránh lộ sơ hở. Chưa biết chừng trong thanh lâu này cũng có mật thám của Trương Bách Đang.

Bàn rượu đã được bày xong. Những cô nương này đều có thể coi là thượng hạng ở Phiêu Hương Lâu, bảo mười người họ hầu hạ một người, vốn dĩ rất mất thân phận, ai cũng thấy khó chịu. Nhưng dưới cái uy của tú bà họ không dám không phục tùng. Trời to, đất to cũng không to bằng vàng bạc của khách nhân. Người ta cứ có tiền thì là đại gia.

Những cô nương này lần lượt đi vào, thấy dáng vẻ của công tử Tần Vô Song, hỏa khí trong người tan theo mây khói, ai nấy đều tươi tắn, dùng mọi cách làm vui lòng Tần Vô Song. Ở thanh lâu này, người có tiền không phải họ chưa từng thấy, thiếu gia ở Đế đô này thì vô khối.

Nhưng có tiền bạc, có tướng mạo lại phong độ ngời ngời thế này thì rất hiếm gặp. Vì thế mà vừa vào cửa là tất cả bắt đầu ân cần với Tần Vô Song, nũng nịu chiều chuộng chính là sở trường của các cô nương thanh lâu. Một lúc sau là không khí gian phòng trở nên vô cùng sôi nổi.

Tuy là lần đầu tiên vào thanh lâu, nhưng tâm chí Tần Vô Song vô cùng kiên định. Đã quyết định thực hiện nhiệm vụ, ngay diễn kịch cũng phải diễn cho thật, đầy vẻ công tử phong lưu, rượu đến là cạn, vô cùng thoải mái.

- Nghe nói công tử đến từ Đế quốc Thiên Hành, dám hỏi quý tính của công tử là gì?

- Ta họ Vũ!

Tần Vô Song khoát tay:

- Gặp nhau không cần hỏi lai lịch. Ra khỏi Phiêu Hương Lâu, nàng vẫn là nàng, ta vẫn là ta, chúng ta không cần phải ràng buộc gì cả.

Cô nương đó cười:

- Vũ công tử, tiểu nữ kính công tử ly rượu nhạt. Nếu công tử không chê hãy để tiểu nữ hầu hạ công tử đêm nay.

Tần Vô Song cười cười chẳng tỏ thái độ gì. Cô nương khác không đồng ý:

- Công tử, công tử đừng có thiên vị. Uống rượu của cô ấy rồi không uống của tiểu nữ nữa sao? Rượu của mọi người như nhau mà công tử chỉ uống chén của cô ta sao?

Tần Vô Song cười ha ha:

- Ta uống hết, uống hết, mỗi người một chén!

Mười chén trôi xuống bụng, rõ ràng là Tần Vô Song đã có phần 'say xỉn', bắt đầu ăn to nói lớn:

- Không giấu gì các nàng, bản thiếu gia ta lần này đến Đế quốc Xích Long là muốn làm một vụ làm ăn lớn. Sau khi thành công, có nuôi một trăm cô nương trong một trăm năm cũng không thành vấn đề, ha ha ha ha!

Nữ nhân thanh lâu thích nhất là hóng chuyện, không kìm được mà hỏi:

- Vũ công tử làm ăn gì vậy?

Tần Vô Song cố ý ra vẻ thần bí:

- Cái này thì không nói cho các nàng biết được. Nhưng các nàng ở Phiêu Hương Lâu, đều gặp không ít đại quan, quý nhân ở Đế đô. Ai có thể tiến cử ta, để ta lấy lòng được một quý nhân, quan lớn nào đó thì vụ làm ăn này sẽ tốt hơn.

- Cái này đơn giản. Công tử của Hộ bộ Thượng thư đương triều là khách thường xuyên của tiểu nữ. Tiến cử một nhân tài anh tuấn trẻ tuổi như công tử đây cũng là một chuyện tốt...

- Công tử của Hộ bộ Thượng thư? Không đủ, không đủ...

Tần Vô Song nói.

- Tiểu nữ cũng có chút giao tình với cháu trai của Vương Thừa tướng.

Một cô nương khác cố ý trầm lặng nói.

- Cháu trai của Thừa tướng, cũng không tồi. Nhưng nếu muốn làm ăn lớn thì vẫn chưa đủ.

Tần Vô Song phẩy tay:

- Nói thế này vậy. Chức quan to không quan trọng, quan trọng phải là người đó hoành hành được ở Đế đô mà không ai ngăn cản, dù không có chức quan cũng được, giới thiệu cho ta một hai người như thế!

Các cô nương ngạc nhiên, không cần chức quan to? Vậy như thế nào mới hợp ý? Nghe Tần Vô Song giải thích như thế tất cả đều trầm tư, lục lọi trong số khách làng chơi của họ xem có người nào thích hợp không. Một lúc sau một cô nương mặc y phục xanh lục cười điệu:

- Có rồi! Vũ công tử, tiểu nữ biết một người, rất thích hợp với tiêu chuẩn của công tử!

- Ồ?

Tần Vô Song tiện tay gắp một miếng thức ăn nhìn về cô nương đó.

- Hắn tên Chu Vân, không có quan chức thế tục nhưng sức mạnh của hắn thì còn hơn cả quan lớn. Nghe chính hắn nói, hắn là đồ tôn của Cửu Cung Phái. Hình như sư phụ của hắn rất có lai lịch, là Đại tổng quản của Cửu Cung Phái, họ Trương hay là cái gì đó.

Tần Vô Song nghĩ thầm:

- Có rồi, có rồi!

Tuy trong lòng nóng vội nhưng Tần Vô Song vẫn tỏ ra thản nhiên:

- Không có chức quan là sức mạnh rất lớn? Không phải khoác lác đấy chứ?

- Vũ công tử, tên Chu Vân này thường xuyên lui tới Phiêu Hương Lâu. Có phải khoác lác không tiểu nữ không biết, nhưng ta thấy có nhiều công tử thiếu gia của các quan lớn đều cúi đầu gập lưng với hắn, rất cung kính. Có điều không dễ tiếp cận với tên Chu Vân này. Vũ công tử, không phải cứ có của là nịnh bợ được hắn đâu.

Tần Vô Song không quan tâm:

- Chỉ cần hắn thật sự có sức mạnh là ta có thể nịnh được. Hơn nữa, ta làm ăn lớn, kiếm được đâu chỉ có vàng bạc.

Tần Vô Song biết tên Trương Bách Đang vốn đa nghi, tiếp cận trực tiếp hắn thì không dễ, nhưng nếu Chu Vân là đệ tử của Trương Bách Đang, ra tay từ tên Chu Vân này cũng là một cách hay. Vậy là hắn bình thản nói:

- Được rồi, các nàng còn có người nào nữa không?

Các cô nương lại nghĩ một lúc, đều càm thấy không còn ai hơn tên Chu Vân ấy nữa nên chỉ đành lắc đầu.

- Không phải chứ? Đế đô rộng lớn thế này mà chỉ có một Chu Vân thôi sao?

Tần Vô Song cười híp mắt lại.

Đương nhiên, nếu Chu Vân là đệ tử Trương Bách Đang thật thì chỉ một là đủ rồi. Hắn nói vậy chỉ là cố ý đổi chủ đề cho thấy hắn không cố ý tìm hiểu Chu Vân mà là muốn tìm đường mở rộng làm ăn. Đúng lúc đó bên ngoài cửa bay vào một trận gió mang mùi thơm, tú bà cười nói:

- Công tử, phải xin một cô của công tử rồi. Đằng kia có khách quen, chỉ định Tiểu Thúy. Ta đổi người khác cho công tử nhé!

Tiểu Thúy chính là cô nương áo xanh lục nhắc đến Chu Vân, nghe tú bà nói vậy thì không vui:

- Ma ma, lại là tên nào vậy? Con không thích. Hôm nay con chỉ hầu hạ Vũ công tử thôi.

Tú bà ngạc nhiên nhìn Tần Vô Song nghĩ bụng, sức hút của vị công tử này cũng lớn thật. Mới một lúc mà đã khiến Tiểu Thúy nằng nặc đòi ở lại rồi.

Nhưng vị khách này thì bà ta không có dũng khí từ chối, bà ta lườm Tiểu Thúy:

- Vị thiếu gia này là ở bên Đông Môn, Tiểu Thúy, con đừng có chọc giận hắn!

Tiểu Thúy vừa nghe 'Đông Môn' lập tức như quả bóng xịt hơi, làu bàu:

- Vừa nhắc đến hắn là hắn đến!

Tần Vô Song nghĩ bụng:

- Lẽ nào lại trùng hợp vậy? Nói đến Chu Vân là Chu Vân đến?

Hắn kéo Tiểu Thúy:

- Sao vội thế? Nàng đã tiến cử đối tượng tốt, ta còn phải thưởng cho nàng mười lượng hoàng kim.

Tiểu Thúy tươi cười:

- Vũ công tử, công tử thật hào phóng. Tiểu Thúy xin đa tạ! Nhưng Tiểu Thúy sẽ lĩnh thưởng của ngài sau vậy. Có ai được vị thiếu gia này gọi mà không dám đi đâu.

- Ồ, lẽ nào là đương kim Hoàng đế, lợi hại vậy sao?

Tần Vô Song cố tình hài hước.

- Vũ công tử, công tử uống nhiều quá rồi. Đó chính là Chu Vân mà ta vừa nhắc đó.

Tú bá giục:

- Tiểu Thúy, mau lên!

Tiểu Thủy đáp lời rồi vội đi ra:

- Vũ công tử, ta sẽ nói chuyện với công tử ấy về công tử. Để xem ý của của Chu gia thế nào.

Tần Vô Song đã ngầm tính xem sau này nên hành sự ra sao. Nếu Chu Vân chịu gặp hắn, lôi kéo được quan hệ với hắn thì dễ nói rồi. Dù Trương Bách Đang có giảo hoạt đến đâu cũng không thể nào lại can thiệp vào việc kết bạn của đệ tử.

- Vũ công tử, không còn sớm nữa. Rượu chúng ta cũng uống hòm hòm rồi. Đêm nay phải có tiết mục gì thú vị chứ? Không thì có lỗi với đêm xuân dài đằng đẵng.

Một cô nương yểu điệu ngả người tới:

- Đúng thế, Vũ công tử, đừng phụ tiết xuân đẹp thế này!

Tần Vô Song bật cười ha ha:

- Dễ thôi dễ thôi. Nhưng các nàng có đến chín người, ta chỉ có một. Gọi ai đều phụ lòng người khác, bản thiếu gia khó xử!

- Không khó xử, không khó xử. Tiểu nữ thấy công tử khí vũ hiên ngang, bọn ta thay nhau hầu hạ công tử cũng được mà. Chín tỷ muội ta hôm nay vừa đúng lúc có nhã hững, không biết Vũ công tử thế nào?

Tần Vô Song diễn trò cũng chỉ là vì thực hiện kế hoạch. Nếu bảo hắn làm những chuyện đó với nữ tử thanh lâu thật thì là vượt qua giới hạn của hắn rồi.

Hắn cười hì hì nói:

- Các nàng đừng vội, chúng ta cứ uống chút đã, vạn nhất Tiểu Thúy quay lại, không phải là sẽ cảm thấy ta thiên vị sao? Đợi một chút!

Mấy cô nương nói:

- Vũ công tử, Tiểu Thúy đã đi rồi đâu có quay lại? Đợi cô ấy? Dù có thức trắng đêm thì cũng công cốc thôi!

Đúng lúc đó bên ngoài vọng lại giọng nói ngọt ngào của Tiểu Thúy:

- Nguyệt Nguyệt tỷ, tỷ nói xấu sau lưng muội. Ai bảo muội không quay lại. Hì hì, Vũ công tử may mắn đấy. Chu gia có lời mời công tử!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.