Mùa hè ở Đế quốc Thiên Trì không quá nóng nực. Sau khi màn đêm buông xuống, Tần Vô Song dạo bước trên con đường trồng đầy tùng bách ở hậu viện Khách điếm Tùng Hạc. Phía ngoài quán trọ này tuy náo nhiệt nhưng trong hậu viện lại vô cùng yên tĩnh, dường như cách biệt với những huyên náo trần thế. Tần Vô Song rất thích cái cảm giác này.
Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn bầy trời, vô vàn ngôi sao lấp lánh, mênh mông mà xa vời. Mỗi ngôi sao dường như đều mang trong mình vô số bí mật khiến người ta suy nghĩ mãi không thông.
Tần Vô Song lòng tĩnh như mặt nước, đang chậm rãi đi trên con đường nhỏ thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân khẽ, ngoảnh lại nhìn thì thấy một bóng người áo trắng, dưới sự chiếu sáng của những vầng tinh tú, người đó có phần phong độ ngời ngời.
- Tần sư đệ.
Nhìn thấy Tần Vô Song, người đó cũng mỉm cười và tiến lại.
- Vi sư huynh cũng ra đây tản bộ sao?
- Ừm, còn bốn năm ngày nữa là bắt đầu cuộc thi rồi.
Vi Dực khẽ cảm khái.
- Đúng vậy, cao thủ trẻ tuổi của ba nước phía Đông nhiều như vậy, là rồng hay rắn cũng phải ra mặt rồi.
Tần Vô Song nói. Vi Dực ngẩng đầu nhìn bầu trời sao:
- Tần sư đệ, đệ nhập môn mới một năm, có thể nhiều chuyện còn chưa biết. Đệ có biết Đại hội So tài Đông Tam quốc này tại sao lại được ba đại Đế quốc coi trọng vậy không?
- Cái này đúng là đệ không biết, xin Vi Dực sư huynh giải đáp.
Vi Dực thở dài:
- Chuyện này khó có thể nói trong một hai câu. Phía Đông của ba đại Đế quốc là vùng Vô Tận Đông Hải. Đây là vùng thần bí có thể coi là đệ nhất trên Đại lục Thiên Huyền. Mênh mông vô tận, còn lớn hơn cả lãnh thổ hàng trăm nghìn lần. Đối với nhân loại mà nói, Vô Tận Đông Hải là khu vực cấm, là nơi không thể động đến. Nhưng cũng chính vì thế mà nhân loại rất hiếu kỳ, cũng có rất nhiều lời đồn. Trong đó có vô số kỳ ngộ, đủ thứ thần kỳ. Mà trước đây, thỉnh thoảng có những người của ba nước phía Đông mạo hiểm đến Đông Hải. Nhưng cuối cùng thì chưa từng có ai trở về. Vì thế sau này ba nước cùng nhất trí phong tỏa Vô Tận Đông Hải, dù là nước nào cũng không cho phép bất cứ ai mạo hiểm tự ý vào khu vực Đông Hải...
Tần Vô Song kiên nhẫn nghe, khi nhập môn hắn từng nghe sư phụ Truân Trung Trì nhắc đến một vài địa danh nhân loại không được mạo phạm. Một trong số đó chính là Đông Hải, thì ra còn có điển cố như vậy.
- Vi sư huynh, thế Vô Tận Đông Hải và Đại hội So tài Đông Tam quốc có liên quan gì với nhau?
Vi Dực gật gật đầu nói tiếp:
- Sau khi ba nước đạt được thỏa thuận, sau mấy chục năm yên bình thì cảm thấy không cam tâm khi để không, không khai thác bảo khố khổng lồ là Vô Tận Đông Hải kia. Vậy là, ba nước giao hẹn, hai mươi năm một lần sẽ tổ chức cuộc thi đấu giao lưu. Dựa vào thứ tự trong cuộc thi, cứ hai mươi năm lại đi khám phá Đông Hải một lần. Mà số lượng người theo thứ tự giảm dần. Quán quân có thể có mười người, nhưng Á quân chỉ có sáu người, đứng cuối chỉ bốn người.
- Khám phá Vô Tận Đông Hải?
Tần Vô Song có phần cảm thấy hồ nghi:
- Nếu nơi đó là khu vực cấm thì sao lại còn đi khám phá?
- Khám phá ở đây đương nhiên chỉ là ở bề mặt mà thôi. Sâu nhất là ba nghìn dặm, không thể xuống sâu hơn. Hải vực trong vòng ba nghìn dặm tuy có nguy hiểm nhưng cũng có mức độ. Một khi vượt khỏi ba nghìn dặm thì đi bước nào là nguy hiểm bước ấy. Sóng còn lớn hơn trời, xoáy nước, biển động đều có thể cùng lúc xảy ra.
Vi Dực thở dài:
- Những điều này ta cũng chỉ nghe các vị tiền bối nhắc qua, cụ thể khám phá Đông Hải là thế nào thì ta không biết.
Tần Vô Song coi như hiểu, Đại hội So tài Đông Tam quốc, trên danh nghĩa là ba nước phía Đông giao lưu học hỏi lẫn nhau, nói đi nói lại cũng chỉ là tranh suất đi đến Vô Tận Đông Hải. Nói vậy thì đi khám phá Vô Tận Đông Hải chắc chắn là một cơ hội rất lớn thì ba đại Đế quốc mới tranh giành đến sức đầu mẻ trán như vậy.
- Vi sư huynh, tự cổ đến nay khám phá Đông Hải có thu hoạch gì lớn không?
- Thu hoạch lớn thì chưa nghe thấy bao giờ.
Vi Dực mỉm cười:
- Nhưng các môn phái rõ ràng là nhận được ngọt bùi nhiều hơn đắng cay, nếu không thì nghìn năm nay sao lại khao khát tham gia cuộc thi đến vậy?
Tần Vô Song nghĩ cũng thấy có lý, nếu không có chút thu hoạch nào thì việc gì phải để tâm cái thứ hạng hư danh đó? Đương nhiên, việc tranh suất đi cũng có ý nghĩa to lớn với việc khám phá Vô Tận Đông Hải.
Nguyên tắc của thế giới này cũng gần giống kiếp trước, 'không có lợi thì không dậy sớm'. Ba đại Đế quốc dốc sức như vậy chắc chắn có nguyên nhân nội tại của nó.
Trên danh nghĩa thì các Đại tông phái của ba nước đều có tư cách tham gia thi đấu. Nhưng thực tế, những tông phái nhỏ kia chỉ để làm nền mà thôi. Chủ yếu là Tinh La Điện, Thiên Cơ Tông và Long Hổ Môn đấu với nhau.
Vi Dực cười lớn, rồi bỗng hỏi:
- Tần sư đệ, đệ có mục tiêu gì của riêng mình với cuộc thi này không?
Tần Vô Song ngạc nhiên, lắc đầu nói:
- Đệ không biết gì về quy tắc của cuộc thi này, càng không biết tranh nhau vì cái gì, đương nhiên chẳng thể có cái gì gọi là mục tiêu cá nhân. Nhưng đệ thấy Đại Điện chủ và sư phụ đều rất coi trọng cuộc thi này. Trưởng bối như vậy, tiểu bối chúng ta cũng phải dốc toàn lực giành Quán quân để họ được vui lòng.
Vi Dực gật đầu trịnh trọng:
- Nếu Tần sư đệ không biết quy tắc, vừa hay ta có nghiên cứu qua về quy tắc, giờ cũng đang rảnh, ta sẽ nói cho đệ một chút!
Tần Vô Song mừng rỡ:
- Thế thì còn gì bằng!
Nửa năm nay Tần Vô Song ẩn cư ở Tần gia trang, quay về Tinh La Điện cũng chỉ gặp sư phụ rồi đi ngay. Còn Truân Trung Trì thì định sau khi đến Đế quốc Thiên Trì mới nói cho Vô Song về quy tắc để tránh việc hắn bị phân tâm. Nhưng hôm nay tập hợp ở đây lại không có thời gian để nói.
Vi Dực nói:
- Đại hội So tài Đông Tam quốc có phần giống với Khảo hạch Cuối năm ở Tinh La Điện chúng ta, nhưng không phải giống hoàn toàn. Có tất cả ba vòng. Mỗi quốc gia đều chỉ có thể phái mười sáu đệ tử trẻ tuổi tham gia. Mà mười sáu đệ tử này cũng phải lựa chọn rất kỹ càng. Mỗi quốc gia, đệ nhất tông phái được chọn mười người, còn các tông phái khác sáu người.
Vi Dực dừng một chút mới tiếp tục:
- Vòng thứ nhất không tính điểm, là thi đấu loại trực tiếp. Trong bốn mươi tám người của cả ba nước sẽ loại ra một nửa, một nửa còn lại vào vòng hai bắt đầu thi đấu chính thức.
- Loại một nửa? Là mỗi nước loại một nửa hay loại không phân quốc tịch?
- Loại một nửa không phân quốc tịch!
Vi Dực trịnh trọng nói:
- Lượt một ban đầu không tính điểm, nhưng sự cạnh tranh đã bắt đầu ngay từ lúc này. Lượt này sẽ quyết định người vào thi đấu bán kết. Đệ nghĩ xem, nếu thành tích của lượt một không lý tưởng, số người vào bán kết ít hơn số trung bình là tám người vậy thì rắc rối rồi. Vì trong bán kết, sự khác biệt giữa nhiều hơn và ít hơn một người của mỗi quốc gia đôi khi có tính quyết định. Trừ phi có quốc gia nào đó xuất hiện kẻ nào một chọi được hai.
- Một chọi hai?
Tần Vô Song mỉm cười:
- Đệ và Vi Dực sư huynh chọi hai Sơ Linh võ giả chắc không thành vấn đề nhỉ?
- Đương nhiên không vấn đề gì.
Vi Dực cười:
- Nhưng mỗi nước đều có Trung Linh võ giả nên đôi khi loại ưu thế này sẽ triệt tiêu lẫn nhau. Đương nhiên, lần này Tinh La Điện chúng ta có hai Trung Linh võ giả, ưu thế này có thể trở thành nhân tố có tính quyết định. Nếu hai nước kia chỉ có một Trung Linh võ giả thì chúng ta có lợi thế trong vòng này, thậm chí có thể quyết định hướng đi cuối cùng của cuộc thi.
Vi Dực cảm thán:
- Dọc đường đến đây ta cũng cảm nhận được sự kỳ vọng của các đồng môn với mình, cảm nhận được áp lực làm Đại sư huynh. Lúc đó ta nghĩ nếu có Tần sư đệ thì Tinh La Điện chúng ta sẽ khác. Không ngờ Tần sư đệ đã ở đây. Đệ không biết sự xuất hiện của đệ đã khiến gánh nặng trên vai ta nhẹ đi một nửa đâu.
- Vô Song cũng mong muốn được cùng Vi Dực sư huynh chiến đấu vì quang vinh của Tinh La Điện!
Vi Dực cười:
- Quay về vấn đề chính nhé! Vòng đấu loại lượt một, quy tắc cũng gần giống lần Thí luyện Võ đồng, hình thức tương tự, nhưng nội dung có khác biệt. Cái này đệ chỉ cần biết qua, đến lúc đó sẽ có người nói cụ thể quy tắc. So với lần Thí luyện Võ đồng lần trước thì ít một chút tính ngẫu nhiên và nhiều tính tất nhiên hơn. Khảo nghiệm đối với cảnh giới, thực lực và các mặt khác khá nghiêm khắc. Mạnh một chút, yếu một chút, biểu hiện ra sẽ rất rõ ràng. Vì thế không phải hoàn toàn không có bất ngờ, nhưng cũng rất nhỏ. Sau khi đấu loại kết thúc, lượt hai vẫn là đủ loại sát hạch, cũng có chấm điểm. Sau đó là lượt ba, đây mới là lúc tỷ võ thật sự! Tỷ võ, có thể nói là phổ biến nhất ở Đại lục Thiên Huyền, cũng là phương thức thi đấu trực tiếp nhất. Tuy nó nguyên thủy, đơn điệu, nhưng lại có sức thuyết phục nhất!
Giờ Tần Vô Song đã hiểu tại sao hàng năm Tinh La Điện đều có Khảo hạch Cuối năm. Sát hạch liên tục như vậy là có mục đích chứ không phải vô nghĩa. Mà mục đích đương nhiên là nhằm vào Đại hội So tài Đông Tam quốc này rồi.
Về mặt hình thức và nội dung cũng tương tự, Tần Vô Song nghe đến đây thì đã không còn lạ lẫm gì với nó nữa.
Nhưng Vi Dực lại nói:
- Tần sư đệ, tỷ võ này không giống như cuộc thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm ở Tinh La Điện chúng ta, tuyệt đối không cho bốc thăm. Nói cách khác, đó không phải đấu loại trực tiếp nhưng lại có sự tàn khốc của loại trực tiếp. Cũng có nghĩa, hoặc là cứ tiếp tục như vậy hoặc là xuất hiện hai khả năng.
- Ồ?
Tần Vô Song tò mò:
- Xin hỏi Vi Dực sư huynh, nội dung cụ thể của cuộc tỷ võ này thế nào?
Nghe Vi Dực nói Tần Vô Song lại có hứng thú với quy tắc của cuộc tỷ võ.