Lý Bố Y nửa cười nửa không nói:
- Hay cho câu mệnh ta do ta quyết định chứ không phải do ông trời. Nhưng ta thấy các hạ khí vũ hiên ngang, không đoán mệnh một chút thì thật sự đáng tiếc. Tại hạ thần toán vô địch, biết chuyện của trời đất. Hôm trước ở Ngân Diệp Quốc cũng đã bị một người từ chối không nghe lời ta, các hạ biết hắn gặp phải hậu quả gì không?
Tần Vô Song giật mình, trầm giọng nói:
- Hậu quả gì?
Lý Bố Y chỉ vào tờ cáo thị phía trước nói:
- Hắn không nghe ta lời khuyên của ta, nay đã bị Đế quốc Thiên Trì truy nã rồi. Ngươi nói xem, không nghe thánh nhân hại tại thân, câu này có sai không chứ?
Tần Vô Song không biết Lý Bố Y vô ý nói ra hay có ý gì, mặt hắn không chút biểu cảm nói:
- Chuyện của người khác không liên quan đến ta. Ta còn có việc, cáo từ!
Lý Bố Y cười hắc hắc:
- Xin dừng bước, ta có câu này muốn nhờ huynh đài giải thích xem nên hiểu thế nào mới đúng!
- Câu gì?
Tần Vô Song bất lực.
- Có câu là trở mặt không nhận người quen!
Lý Bố Y cười:
- Câu này nói ra thì không khó hiểu, nhưng dùng vào lúc này hình như rất xác đáng. Huynh đài liệu có phải cũng gọi là trở mặt không nhận người quen không?
Rồi hắn hạ giọng cười gian:
- Hoặc có thể nói là huynh đài đổi mặt không nhận người quen?
Lời vừa nói ra khiến Tần Vô Song kinh ngạc, còn Lý Bố Y vẫn bộ dạng nhởn nhơ tự đắc, tươi cười nói:
- Lại lên cơn nghiện rượu rồi. Nếu ai đó không mời ta uống vài chén, ta lên cơn là khó tránh ăn nói lung tung lắm đó...
Lúc này Tần Vô Song biết Lý Bố Y hắn giả ngây ngô, chắc chắn là cao nhân tiền bối, hắn thở dài bất lực:
- Vài chén rượu có bịt được miệng ngươi không?
Lý Bố Y ha ha cười:
- Tuy chưa chắc đã bịt được cả đời nhưng ít nhất trước mắt ta chắc chắn không nói linh tinh, ha ha...Còn việc liệu có bịt hoàn toàn không thì còn phải xem biểu hiện của ngươi.
Tần Vô Song quan sát xung quanh, hắn không đến Khách điếm Tùng Hạc nữa mà dẫn Lý Bố Y đến một tửu quán bên đường. Lý Bố Y cũng không kén chọn, lựa một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Khi rượu thịt được đưa lên, Lý Bố Y mãn nguyện uống liền ba chén, rồi cười:
- Không tồi, không tồi, biểu hiện rất tốt!
Tần Vô Song biết lúc này dù có nói gì thì cũng thành 'nói dài nói dai thành ra nói dại' nên không nói gì cả, chỉ chờ Lý Bố Y lên tiếng.
- Hắc hắc, đây là gương mặt thật của ngươi đúng không? Không phải là anh tuấn hơn sao? Không như trước, vẻ mặt vô cảm, chẳng cho người khác chút thiện cảm nào.
Vừa gặm một cái chân giò, Lý Bố Y vừa lầm bầm.
Tần Vô Song thở dài, tên Lý Bố Y này đúng là có con mắt không tầm thường. Cái mặt nạ đó, dù là Cao Linh võ giả cũng không nhìn ra được sơ hở. Lý Bố Y này rốt cuộc là nhân vật thế nào mà lại nhìn ra?
- Hắc hắc, thấy lạ sao? Nhận người xem tướng là bản lĩnh kiếm bát cơm của ta mà!
Lý Bố Y dương dương tự đắc:
- Giờ ta có thể bói cho ngươi một quẻ không?
Tần Vô Song lắc đầu, lần này không phải hắn không muốn mâu thuẫn mà là hắn có sự đề phòng với loại người như Lý Bố Y.
Hắn không lo kẻ này là nhân vật nào đó của Đế quốc Thiên Trì mà là hắn cảm thấy mình không nên để người như Lý Bố Y đoán được hết bí mật của mình thì tốt hơn.
- Ài!
Lý Bố Y thở dài:
- Bình sinh ta đã bói cho vô số người, chưa lần nào sai, nhưng giờ lại tính sai ngươi rồi. Ta nghĩ tới nghĩ lui, tên mà ngươi nói hôm đó có lẽ là tên giả, nhưng lúc đó sao ta lại không nhìn ra ngươi đang nói dối chứ?
Tần Vô Song cười hờ hững nói:
- Dựa vào cái gì nói ta nói dối?
- Chắc chắn ngươi không phải tên Võ Tinh Hà. Nếu không, liên hệ với tên của ngươi ít nhất ta có thể đoán được chút ít đầu mối!
Lý Bố Y thở dài:
- Thôi thôi, ngươi muốn nói thì nói, không nói cũng chẳng sao!
Lý Bố Y nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng nói:
- Thiên Cơ Tông nịnh bợ Đế quốc Xích Long muốn tạo quan hệ. Dù ngươi là người Đế quốc Đan Dương cũng được, Đế quốc Đại La cũng được, đều phải cẩn thận đó. Hắc hắc, vốn dĩ mọi chuyện chẳng liên quan đến ta, nhưng ngươi quả thật khá thú vị...Ha ha ha, anh bạn, ta cuối cùng cũng sẽ biết được tên thật của ngươi thôi...
Lý Bố Y cười lớn, cầm tấm bảng đứng dậy rồi quay người bước đi. Khí độ hắn thể hiện lúc này quả thực có vài phần phong độ của cao nhân giang hồ.
Nhìn bóng dáng Lý Bố Y, Tần Vô Song có vài phần thất thần. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực. Trước mặt Lý Bố Y, dường như hắn có cảm giác bị nhìn xuyên thấu mọi thứ. Quả thật hắn không hiểu tại sao Lý Bố Y lại nhìn một cái là nhận ra hắn ngay?
Nhưng hắn cũng không sợ Lý Bố Y sẽ nói ra bí mật. Tên Lý Bố Y này rõ ràng là không phải loại hèn hạ, từ biểu hiện của hắn có thể thấy, có lẽ hắn là một cao nhân đùa giỡn phong trần, việc làm bộ làm tịch đó có lẽ chỉ là phong cách hành sự của hắn, phong cách giả vờ hồ đồ!
o O o
Bị Lý Bố Y gây rối như vậy Tần Vô Song lại càng tỉnh táo hơn. Ra khỏi tửu quán, hắn đi lại trên đường đến gần tối mới đến Khách điếm Tùng Hạc.
Đến nơi, Tần Vô Song để ý quả nhiên có ám hiệu mà Tinh La Điện để lại, biết các đồng môn Tinh La Điện đã đến nơi, trong lòng cảm thấy ấm áp. Các đồng môn đã đến, Tần Vô Song hắn cũng thấy an tâm hơn nhiều. Chỉ là không biết Triệu Mục Chi sư huynh và các đồng môn đã gặp nhau chưa? Hôm đó Quỷ Đồng Tử bị mình dụ đi, những kẻ có mặt ở đó chắc không ai uy hiếp được huynh ấy!
Tần Vô Song vào phòng, định tìm cơ hội thích hợp sẽ họp mặt với mọi người. Nếu sư phụ cũng đến đây, sư phụ hoặc Đại Điện chủ đích thân tìm hắn thì tốt hơn. Giờ hắn vẫn chưa biết Đại Điện chủ và sư phụ đã nói bí mật mình còn sống cho các đồng môn biết chưa.
o O o
Chủ lực hiện nay của Tinh La Điện đều đã tập hợp ở gian phía Đông, lầu ba Khách điếm Tùng Hạc. Toàn bộ phòng của gian phía Đông này đã được Tinh La Điện đặt nên cũng không lo người khác đến làm phiền.
Trừ Đại Điện chủ Trác Bất Đàn nhất định phải đến, bốn Điện chủ khác thì tiến hành bốc thăm, Truân Trung Trì quả nhiên được đi, người còn lại là Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành. Ba vị Điện chủ đích thân dẫn đoàn, tất cả có mười hai Đệ tử Trung tâm.
Lúc này, ba vị Điện chủ và mười hai đệ tử đang tập trung trong một gian phòng lớn. Đại Điện chủ Trác Bất Đàn lên tiếng:
- Triệu Mục Chi, ngươi kể những gì mình thấy trên đường đi cho mọi người nghe một lượt đi!
Triệu Mục Chi kể, đến chuyện ở Bách Chiến Sơn thì miêu tả kỹ lại một lượt.
Trác Bất Đàn sắc mặt nghiêm trọng:
- Quỷ Đồng Tử? Đây hẳn là con át chủ bài của Thiên Cơ Tông! Ngay cả Triệu Mục Chi cũng không địch lại được hắn, hắn chắc chắn là Trung Linh Võ Giả! Nhưng theo mật báo, hắn đã mất tích. Theo suy đoán, Lệnh Tầm Nã của Thiên Cơ Tông có liên quan đến Quỷ Đồng Tử!
Truân Trung Trì cười:
- Nếu giờ mà chưa về chắc chắn là đã chết rồi. Bức họa trên Lệnh Tầm Nã khi chúng ta vào thành, Đại Điện chủ đã xem chưa?
Trác Bất Đàn có phần nghi hoặc, thì ra họ mới đến không lâu, Truân Trung Trì cũng chưa có cơ hội nói vho Trác Bất Đàn về chuyện cái mặt nạ.
- Theo Triệu Mục Chi nói thì người cứu hắn có thể là đệ tử của Long Hổ Môn. Nhưng Mục Chi à, ngươi cảm thấy đệ tử của Long Hổ Môn sẽ ra tay trong hoàn cảnh đó sao?
Triệu Mục Chi nói:
- Lúc đó đệ tử cũng cảm thấy không hiểu. Nếu con là đệ tử Long Hổ Môn chắc chắn lúc đó sẽ 'đứng bên đường xem lửa cháy', đợi khi phân định sinh tử rồi hãy ra tay cũng chưa muộn!
Truân Trung Trì cười:
- Đúng thế, vì vậy người cứu ngươi không phải đệ tử Long Hổ Môn, mà là một người khác. Mục Chi, ngươi có nhìn kỹ bức họa trên Lệnh Tầm Nã không?
Triệu Mục Chi gật đầu:
- Con nhìn kỹ rồi, theo ấn tượng của con thì người đó có lẽ là người đã ra tay trợ giúp. Nay Thiên Cơ Tông đã truy nã hắn, có thể thấy Quỷ Đồng Tử đã xảy ra chuyện! Nếu Quỷ Đồng Tử không bị giết thì việc gì phải truy nã người đó?
Trác Bất Đàn thấy bộ dạng vui vẻ của Truân Trung Trì thì hỏi:
- Lão Nhị, có phải đã biết người đó là ai rồi không?
Truân Trung Trì mỉm cười:
- Có lẽ Đại Điện chủ cũng biết rồi phải không?
Hai người họ bỗng nhiên bật cười. Những người khác, bao gồm cả Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành đều mơ hồ:
- Lão Đại, Lão Nhị, mọi người cười gì vậy, có chuyện gì vui à?
Trác Bất Đàn nghiêm mặt:
- Chuyện đã đến lúc này thì phải công khai thôi. Các đệ tử đến đây cũng không có người ngoài, chắc chắn sẽ không tiết lộ cơ mật.
Những người khác gật đầu lia lịa.
- Được, vậy ta sẽ thông báo một tin vui!
Trác Bất Đàn nói với giọng vui vẻ:
- Người mà Thiên Cơ Tông truy nã chính là đồng môn của các con!
- Đồng môn?
Vi Dực và Triệu Mục Chi cùng lúc kêu lên. Còn Chu Phù đầy nhìn Trác Bất Đàn đầy vẻ mơ hồ.
Lần này lại là Triệu Mục Chi phản ứng đầu tiên. Vì trận chiến ở Bách Chiến Sơn hắn bỗng có cảm giác kỳ lạ, lần này nghĩ lại buột miệng nói:
- Lẽ nào là Tần Vô Song sư đệ?
- Tần Vô Song?
Những người khác đều há hốc miệng:
- Sao có thể là Tần sư đệ, không phải là...
Giọng Chu Phù run run, ánh mắt đầy kích động và chờ đợi nhìn Truân Trung Trì.
Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì đều gật đầu. Trác Bất Đàn nói:
- Tần Vô Song ở trận chiến Bích Phù Sơn không chết mà được Trưởng lão Thiên Cơ Tông đánh rơi vào Truyền Tống Trận, đưa nó quay về cố hương. Nửa năm nay nó ở Bách Việt Quốc đợi cơ hội vùng dậy. Mà cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc lần này chính là võ đài tốt nhất cho nó vùng dậy!
Trừ Truân Trung Trì mỉm cười ra, những người khác đều đờ đẫn một lúc lâu không nói được gì. Triệu Mục Chi lầm bầm:
- Chả trách, chả trách! Tần sư đệ à, không ngờ đệ lại cứu mạng ta lần nữa...
Chu Phù mừng đến bật khóc:
- Sư phụ, Đại Điện chủ nói thật chứ?
Truân Trung Trì thở dài:
- Đúng đấy! Nếu không phải Tần Vô Song chưa chết, hôm đó ở Vương phủ Tần gia sao ta có thể tha cho bọn khốn Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc chứ?
Vi Dực cũng mừng hơn mong đợi:
- Tần sư đệ chưa chết, thật tốt quá!