Tần Vô Song mỉm cười hờ hững:
- Ngươi có miệng của ngươi, rượu ngươi cũng đã uống, chẳng lẽ ta có thể bịt miệng ngươi không cho nói sao?
Kẻ đó cười hắc hắc, đảo mắt một vòng, tay giơ tấm bảng:
- Tại hạ tên Lý Bố Y, là lạc đệ văn sĩ lưu lạc giang hồ, có chút hiểu biết về xem tướng. Vừa rồi tiểu sinh nhìn từ xa cứ cảm thấy rất kỳ quái, có vài câu không nói cảm thấy rất bứt rứt.
Thấy Tần Vô Song chẳng nói chẳng ràng hắn cũng chẳng nổi giận, cứ tự nhiên rót rượu uống liền ba chén rồi cười:
- Tự cổ tới nay, người nhìn mặt, cây nhìn vỏ. Trên gương mặt mỗi người đều thể hiện hết hỉ nộ ai lạc. Dù là người có che giấu giỏi thế nào thì cũng phải lộ ra một hai phần. Gương mặt của các hạ là gương mặt lạ nhất mà ta từng thấy. Từ gương mặt này, ta không thể nhìn ra được bất cứ điều gì trong nội tâm các hạ. Nhìn các hạ mỉm cười nhưng thực ra trong lòng chưa chắc đã cười. Nét mặt và nội tâm của các hạ hoàn toàn không ăn khớp, như vậy là vì sao?
Tần Vô Song hơi giật mình, hắn đeo mặt nạ đương nhiên sẽ không có biểu hiện vui buồn. Nhưng người này nói vậy rốt cuộc là ám chỉ hắn đeo mặt nạ hay thật sự không biết huyền cơ bên trong? Tần Vô Song bất giác nhìn hắn:
- Lý Bố Y?
- Chính là tiện danh của tiểu sinh.
Lý Bố Y cười.
- Ngươi đến uống rượu hay xem tướng?
Tần Vô Song hỏi, vẻ mặt nửa cười nửa không.
- Một là đến uống rượu, hai là xem tướng. Chỉ là thiên sinh dị tướng của các hạ quả thật tiểu sinh nhìn không ra, thật lạ, thật lạ. Ha ha...
Lý Bố Y cười một tràng dài, rồi lại uống thêm vài chén, nháy mắt đã hết cả hũ rượu.
Lý Bố Y cầm hũ rượu lên nheo mắt nhìn vào bên trong, cố đổ vài cái, cuối cùng nhỏ ra được hai giọt, hắn thè lưỡi ra liếm, chép miệng vài cái mới đặt hũ rượu xuống.
Liếc thấy Tần Vô Song đang nhìn hắn cũng chẳng thấy ngại, cười cười được đằng chân lân đằng đầu:
- Nếu các hạ chịu mời tiểu sinh uống thêm hai hũ nữa, tiểu sinh xin dâng một thông tin. Tin này đổi lấy mười hũ mới đủ, ta chỉ đổi ba hũ, quá lời rồi còn gì!
Tần Vô Song ra hiệu gọi tiểu nhị. Tiểu nhị nhìn Lý Bố Y thì vẻ mặt biểu hiện sự căm ghét, rồi nói với Tần Vô Song:
- Khách quan, tên lừa đảo này mấy ngày nay đều ở đây lừa ăn lừa uống, ngài đừng nghe hắn nói lăng nhăng. Đã không biết bao nhiêu khách qua đường bị cái miệng hắn nói cho đầu óc choáng váng, bị hắn lừa ăn lừa uống, rồi còn bị lừa cả tiền của nữa.
Tần Vô Song gật đầu nói:
- Ngươi cứ mang lên ba hũ rượu ngon, đồ nhắm đem lên một bàn.
Với Tần Vô Song thì tiền bạc không phải là vấn đề. Hắn muốn hiểu rõ về tên Lý Bố Y này rốt cuộc là lừa đảo giả thần giả quỷ hay thật sự là người có bản lĩnh.
Dù sao, dù có là cường giả Tiên Thiên Linh Võ Cảnh cũng không thể nhìn ra được Tần Vô Song đeo mặt nạ, nhưng một thuật sĩ giang hồ lại có nhãn lực tốt hơn sao? Bên trong đó nhất định có điều gì đó.
Nếu đã gặp được khách quý, tiểu nhị kia dù có lòng tốt đến đâu thì cũng không thể có tiền mà không kiếm, lắc đầu cười khổ rời đi. Hiệu suất làm việc của tửu lầu này cũng không tồi, rất nhanh đã đầy một bàn rượu.
Tên Lý Bố Y cũng chẳng khách khí, nhìn cái tướng ăn của hắn chẳng có chút ăn nhập gì với cách ăn mặc văn sĩ, quả thật là hắn đã vứt toẹt xuống đất cái gọi là 'nho nhã'.
Tần Vô Song vẫn chỉ cười mỉm nhìn Lý Bố Y, hắn muốn nhân lúc này quan sát kỹ Lý Bố Y, nhưng nhìn thế nào thì hắn vẫn luôn ăn đều đều, không có khoảnh khắc nào tỏ ra sẽ chậm lại cả. Chỉ là sự ăn như rồng cuốn của hắn cho người ta cảm giác đây là một con ma đói chưa được đầu thai.
Một lúc lâu sau, khí thế ăn hùng hồn của Lý Bố Y cuối cùng cũng chấm dứt. Bôi hai tay đầy dầu mỡ lên bàn, Lý Bố Y nhìn Tần Vô Song rồi ra vẻ nho nhã, cung tay nói:
- Tiểu sinh đã ở vùng này xem tướng cũng vài tháng rồi, nhưng chưa từng gặp người nào hào phóng như huynh đài. Dám hỏi đại danh của huynh đài?
- Võ Tinh Hà!
Tần Vô Song đương nhiên không thể nói ra ba chữ 'Tần Vô Song', mà hắn dùng tên của kiếp trước.
- Võ Tinh Hà?
Lý Bố Y khựng lại, bấm tay tính toán rồi vẻ mặt như gặp phải ma, ánh mắt có vài phần kỳ lạ, nhìn Tần Vô Song lẩm bẩm:
- Không đúng, không đúng!
- Cái gì không đúng?
- Vừa rồi tiểu sinh không thể tính được mệnh cách của các hạ. Ngón tay sắt của tiểu sinh, trong thiên hạ này không có ai là không tính ra được. Nhưng huynh đài lại thật kỳ quái. Võ Tinh Hà...cái tên này không thể tính được chút nào hết...
Lý Bố Y nửa cười nửa không nhìn Tần Vô Song:
- Nhưng tiểu sinh lại cảm thấy huynh đài không phải là giấu danh tính, thế là tại sao? Tại sao?
Lý Bố Y dùng một bàn tay đầy dầu mỡ cào lấy cào để lên đầu, biểu hiện đó như mười năm chưa gội đầu, đầu đầu chấy rận vậy, miệng thì không ngừng làu bàu:
- Thật kỳ quái, quái quá, lạ quá! Võ Tinh Hà, Võ Tinh Hà...
Còn tay kia thì không ngừng bấm bấm tính tính, miệng lẩm nhẩm, bộ dạng như cao nhân vậy. Lúc này thì Tần Vô Song có chín phần cảm thấy hắn đang giả thần giả quỷ nhưng không vạch trần, hắn đứng dậy cười nói:
- Các hạ cứ từ từ tính, ta thất lễ đi trước! Bàn tiệc này ta trả, dù sao thì các hạ cũng đã phải tính toán vất vả rồi!
Lý Bố Y vẫn không hay biết gì, không để tâm đến những lời Tần Vô Song nói, vẫn đang nhăn nhó mặt mày tính toán, vẻ mặt thật khổ sở.
Tần Vô Song thở dài bất lực, những tên lừa bịp giang hồ ăn uống no say rồi thì cũng nên hạ màn thôi. Nhưng tên này, nhìn cái vẻ của hắn cứ như muốn diễn đến cùng vậy.
- Chẹp chẹp, dù là hạng lừa bịp diễn trò, với tinh thần yêu nghề này cũng đáng được bàn rượu này rồi.
Tần Vô Song thầm cười:
- Nếu hắn mà ở kiếp trước, chỉ dựa vào kỹ năng diễn xuất này ít nhất cũng thành Ảnh Đế, sống tạm bợ qua ngày mà đạt được cảnh giới nhập tâm thế này cũng là hiếm có.
Đúng lúc định đi ra thì Lý Bố Y bỗng kêu lên:
- Đừng đi đừng đi, huynh đài đừng đi!
Nhưng Tần Vô Song không dừng lại, vẫn tiếp tục đi.
Lý Bố Y thì vẫn dính lấy như đỉa đói, mặt cười toe toét, giang tay chắn trước mặt Tần Vô Song:
- Đừng vội đừng vội. Huynh nói sinh thần bát tự của huynh đi.
- Không thể nói!
Đã nhận định hắn là tên lừa bịp thì đương nhiên Tần Vô Song không thể lằng nhằng với hắn nữa.
- Không thể nói?
Lý Bố Y cười:
- Cũng không sao, ta có một món tuyệt kỹ, tên là Thức Văn Tháp Mạch Thuật, chỉ cần nhìn đường chỉ tay hoặc nghe mạch tượng là có thể biết sinh thần bát tự của huynh.
Tần Vô Song cười nhẹ:
- Nếu không tính ra được thì sao?
Lý Bố Y mặt đầy vẻ tự tin:
- Không tính ra được, huynh nói thế nào thì như thế!
Tần Vô Song quan sát Lý Bố Y rồi cười khổ:
- Ta thấy ngươi chả có cái gì, tính sai rồi thì có thể mất cái gì chứ? Không tính, không tính!
Lý Bố Y cắn răng:
- Tính sai thì ta sẽ truồng chạy trên đường, từ giờ trở đi sẽ không làm ăn ở đây nữa!
Truồng chạy? Như vậy không phải là cởi truồng chạy nhông sao? Nhưng Tần Vô Song lại không có cái ác ý đó, hắn thở dài:
- Dù có vậy thì cũng chỉ làm trò cười cho người khác, ta chẳng có lợi gì. Không tính, không tính!
Lý Bố Y giơ tấm bảng ra, hét toáng lên:
- Xem tướng miễn phí, xem vận khí miễn phí! Chỉ ba người duy nhất, ba người! Muốn thử hãy đến báo danh!
Nghe tiếng rao của Lý Bố Y, không ít người đi đường quay lại nhìn. Tuy thấy Lý Bố Y không có dáng vẻ của cao nhân giang hồ nhưng đã miễn phí thì không xem cũng phí. Vậy là chỉ một lúc, xung quanh Lý Bố Y chật ních những người.
- Tiên sinh, có thật là không thấy một đồng nào không?
Có người hỏi. Lý Bố Y hào sảng:
- Không lấy, không lấy. Nếu xem sai còn bù một lạng bạc.
Thiên hạ có chuyện tốt vậy sao? Mọi người trở nên nhiệt tình hẳn lên, lao lên như ong vỡ tổ. Ban đầu mọi người chỉ muốn đứng đó miễn phí hỏi chút vận khí. Nhưng khi nghe Lý Bố Y nói xem sai còn bù tiền thì rất nhiều người đến với hi vọng có được một lạng bạc. Có vài kẻ còn định dù xem đúng thì cũng sống chết bảo sai để có tiền.
Lý Bố Y đắc ý liếc nhìn Tần Vô Song:
- Có phải chân tài thực học hay không, huynh đài nhìn sẽ biết. Tránh việc huynh nói ta sắp đặt trước, huynh tùy ý chọn ra ba người lại đây.
Tuy không hoàn toàn tin Lý Bố Y nhưng thấy dáng vẻ đó của hắn Tần Vô Song cũng thấy hiếu kỳ. Vẫy vẫy tiểu nhị trong tiệm, Tần Vô Song nói:
- Ngươi để hắn xem một lát, ta cho năm lạng bạc.
Tiểu nhị mừng húm, vội vàng lau tay lên người:
- Được được, tiên sinh muốn xem thế nào, tiểu nhân nghe hết!
Lý Bố Y nghiêm mặt:
- Ban đầu ngươi nói ta là lừa đảo giang hồ, không sợ ta nói những lời ma quỷ lừa ngươi sao?
Tiểu nhị cười cười:
- Tiên sinh muốn nói gì cứ nói, dù sao ta không tin là được rồi.
Tên tiểu nhị cũng thật trơ trẽn, một câu chặn luôn họng Lý Bố Y. Lý Bố Y vạch bàn tay tiểu nhị ra xem:
- Khắc Mão, giờ Thìn, ngày hăm ba, tháng giêng, năm Giáp Tý...
Tiểu nhị hơi biến sắc mặt, hắn vô cùng kinh ngạc, tay run run rút về:
- Sao tiên sinh biết?
Nếu nói khi Lý Bố Y tính ra được sinh thần của tiểu nhị ít nhiều còn có dáng cao nhân, thì lúc sau thuần túy là vẻ tiểu nhân đắc chí. Hắn dương dương tự đắc:
- Phương pháp, đây chính là phương pháp. Người tầm thường lẽ nào lại hiểu được phương pháp của ta? Nay ngươi còn dám nói ra là lừa đảo không?