Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Thiên Tình không biết Âu Dương Thanh Minh đi làm gì, nàng cũng không muốn quản, khi vào trong nội các, mọi thứ đều giống hệt như khi nàng rời đi, đồ vật không bị dính 1 hạt bụi, khung cảnh rất quen thuộc. Không khỏi cong miệng cười, đi 1 vòng, nàng đã trở lại điểm xuất phát, lại cũng mất đi thân phận và đứa con của mình
Hình nội đường, Âu Dương Thanh Minh vẻ mặt nghiêm nghị, hắn ngồi ngay ngắn phía trên hình đường, thị vệ đứng thẳng 2 bên, phía dưới bày đầy các loại dụng cụ hành hình, bên dưới bậc thang quỳ đầy người
Duẫn Lâm vừa mới tiền vào hình đường, liền nhịn không được mà run mình 1 cái, nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh giống như Diêm La, nàng hơi khiếp đảm, nhưng vẫn trấn định mở miệng “Vương gia gọi ta đến có chuyện gì?”
Âu Dương Thanh Minh cười lạnh, ánh mắt lẫm liệt “Sự tình đến bây giờ ngươi còn không biết hối cải?”
Trong lòng bàn tay Duẫn Lâm đều là mồ hôi lạnh, trong lòng căng thẳng đến phát đau “Thiếp thân không biết, thỉnh vương gia minh oan!”
Âu Dương Thanh Minh đứng dậy, ánh mắt lạnh đến tận cốt, cao giọng nói “Bản lĩnh giả điên giả ngốc của ngươi đúng là đệ nhất, bổn vương đã nhìn lầm ngươi!”
Duẫn Lâm cảm giác được 1 cỗ áp lực cường đại, nàng lui về phía sau từng bước, nói 1 hơi “Chuyện ta làm, ta sẽ không phủ nhận, chuyện ta không làm, chàng có đánh chết ta, ta cũng sẽ không thừa nhận!”
Âu Dương Thanh Minh tà nịnh cười lạnh “Bổn vương thật muốn đánh chết ngươi, xem xem xương cốt của ngươi có mạnh miệng như vậy không, bổn vương sủng ái ngươi, cảm thấy thẹn với ngươi, hại ngươi mất đi đứa nhỏ, thế nhưng tâm địa ngươi lại độc ác như thế, ngoài 1 miệng 1 đằng, sau lưng 1 nẻo, ngươi tưởng bổn vương không biết ngươi đưa thư cho Duẫn Khải sao?”
Trong lòng Duẫn Lâm run lên, thần sắc có chút gấp gáp “Vương gia, ta không biết, ta khi nào viết thư cho ca [anh trai] ta?”
Mày kiếm của Âu Dương Thanh Minh nhíu lại, đôi mắt lạnh như băng gắt gao nhìn chằm chằm Duẫn Lâm, nhự hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống, còn dám diễn trò, đến giờ phút này nàng còn trấn tĩnh như thế, thật làm cho hắn ngứa mắt
Hắn cắn răng, chỉ vào 1 hàng người đang quỳ “Ngươi có biết bọn họ không? Đương nhiên ngươi sẽ nói không biết, chỉ là bọn họ lại biết ngươi!”
Duẫn Lâm nhìn về phía đám người kia, trong lòng căng thẳng, sắc mặt tráng bệch, lại cúi đấu “Thiếp thân không biết bọn họ!”
“Tiểu thư, chuyện ngài sai bảo, các huynh đệ chúng ta đã làm, nhưng đại công tử lại bị người của vương gia khống chế, hơn nữa đã vong mạng, cho nên tiểu thư, thực xin lỗi, chúng thuộc hạ đành phải vì mạng sống mà khai ra sự tình!” 1 người trong đó nói
“Ngươi còn gì ngụy biện?” Âu Dương Thanh Minh gầm lên giận dữ
Duẫn Lâm nghe được tin ca ca đã bỏ mạng, trong lòng hoảng loạn nhưng lại cực lực che giấu tâm tình của mình, nàng không thể thừa nhận, thừa nhận thì chỉ có 1 đường chết, vì thế càn rỡ cười nói “Vương gia, ta không biết. Hắn là ai vậy? Tùy tiện tìm mấy ngươi này đến bức ta thừa nhận sao? Ta cái gì cũng không biết!”
“Vậy ngươi phát run làm gì?” Âu Dương Thanh Minh nói
Duẫn Lâm lắc đầu liền miệng phủ nhận “Ta không có!”
Âu Dương Thanh Minh 1 tay quặc thẳng lên mặt càng, cắn răng nghiến lợi “Duẫn Lâm, ta thật sự thất vọng về ngươi!”
“Ngươi không có mắt nhìn ai? Công chúa hiền hậu đã bị ngươi chà đạp như thế nào, vương gia, ngài có thể đánh ta nhiều cái, nhưng cũng không thay đổi được sự thật!”
Trong lòng Âu Dương Thanh Minh nhảy dựng lên, trong nháy mắt bị động đến chỗ đau “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Duẫn Lâm, ngươi xà hạt yêu phụ này!”
Duẫn Lâm cười lạnh “Nói bậy? Lời ta nói chính là thật, ngươi bây giờ hối hận sao? Đáng tiếc hết thảy đã muộn rồi, có phải không?”
“Ngươi không cần vòng vo chuyển đề tài, ngươi nói ngươi làm cái gì? Thiên Tình là do ngươi phái người ám sát, ngươi còn muốn chối, Duẫn Khải đã chết, người còn gì để nói?”
1 hán tử hắc y quỳ trên mặt đất mở miệng “Vương phi, lúc 2 người trong số chúng ta đi gặp ngài, ngài có giao cho họ 1 cẩm thư màu tím, hơn nữa còn giao cho họ 1 chuyện tình rất quan trọng, ngài quên rồi sao?”
Duẫn Lâm cười lạnh, trừng mắt nhìn bọn hắn “Ta không biết các ngươi đang nói cái gì, ta căn bản không biết các ngươi!”
Âu Dương Thanh Minh cười lạnh, ném ra 1 cẩm thư màu tím “Đây là cái gì? Không phải ngay cái này ngươi cũng không biết đấy chứ? Cái này chính là vải dệt từ hoàng cung đưa tới, tất cả các thê thiếp đều không có, chỉ dành cho 1 mình ngươi, Vương phi! Ngươi còn muốn chối cãi sao?”
Duẫn Lâm hoảng sợ, biết đại thế đã qua, nhưng sự tình đến nước này, nàng quyết định có chết cũng không nhận “Vải dệt này là của ta, không sai, nhưng hoàng cung cũng có, vương gia không thể chỉ dựa vào 1 miếng vải mà liền định đoạt!”
Âu dương thanh Minh lại ném ra 1 đĩnh kim bài, lãnh đạm nói “Cái này thì sao? Đây là gì?”
Duẫn Lâm cười lạnh mở miệng “Vương gia thật sự khổ tâm, tìm ra bằng này chứng cớ hẳn phí không ít tâm tư đi? Không biết vương gia muốn gì đây? Chẳng lẽ bởi vì Duẫn Lâm từ nay về sau không thể sinh con mà ngài muốn trừ bỏ Duẫn Lâm? Vương gia, không cần phải dùng đến thủ đoạn này, ngài muốn Duẫn Lâm chết thì chỉ 1 câu mà thôi, không cẩn phải như vậy!”
Âu Dương Thanh Minh hoàn toàn bị chọc giận, làm sai mà không biết hối cải, còn dám xuất khẩu ác ngôn, vốn hắn niệm tình nàng cùng từng hắn ân ái nhiều năm mà tha cho nàng, cũng không ra tay quá tàn nhẫn, chỉ là nàng không biết điều, xàm ngôn chọc giận hắn
Âu Dương Thanh Minh mày rậm nhíu lại, trong mắt hiện lên 1 tia quyết nhiên, giượng giọng nói “Rồi ngươi sẽ chết thôi! Bổn vương vốn là muốn ngươi chết!”
Duẫn Lâm đột nhiên nâng mắt, nàng không ngờ nàng cuối cùng không chết trong sự đuổi giết của Tiếu Vân Thiên mà lại chết trong tay Âu Dương Thanh Minh, thôi, hết thảy đã không kịp cứu vãn, khi hạ sát tâm, đã biết trước sẽ có kết quả như vậy
“Được thôi! Chết như thế nào? Ngài muốn cho Duẫn Lâm chết thế nào? Duẫn Lâm cam đoan sẽ làm vương gia vừa lòng, ngài có chịu không?” Nói xong nàng cười ha hả.
” Vương, Vương gia.” Dưới hình đường đột nhiên có 1 nữ nhân chạy vào, mở miệng, lời nói run rẩy, đón nhận ánh nhìn từ đôi mắt đen thâm sâu của Âu Dương Thanh Minh, nàng quỳ xuống “Cầu vương gia niệm tình Duẫn Lâm vương phi cùng ngài ân ái nhiều năm mà tha chết cho nàng đi!”
Âu Dương Thanh Minh thấy rõ là Bạch Mai Nhi, nàng đến cầu tình cho Duẫn Lâm, thật cũng có vài phần tình ý. Không phải hắn không niệm tình ngày xưa, chỉ là Duẫn Lâm tâm tư ác độc, nhớ tới những gì ả gây ra, hắn không rút mà run
“Bạch Mai Nhi, ta mượn ngươi giả tâm giả ý đến cầu tình cho ta, ngươi đừng tưởng ta không biết là ngươi mật báo, tên phản đồ ngươi!” Duẫn Lâm mắng to “Ngươi mới đích thật là tâm địa rắn rất, tiện nhân ngươi!”
“Tiện nhân!” Âu Dương Thanh Minh thật sự không thể nhịn được nữa, 1 cước đá văng Duẫn Lâm ra ngoài, thân mình nàng bay lên, sau 1 tiếng thét chói tai, dừng lại ở dưới chân 1 thị vệ mang đao
” Ách!” Phun ra một ngụm máu, nhiễm đỏ hình đường, trên mặt đất dính đầy vết máu đỏ sậm cho Duẫn Lâm vừa nôn ra, trong không khí tràn ngập từng trận mùi máu tươi
” Ha ha ha ha…… Âu Dương Thanh Minh, nam nhân bạc tình bạc nghĩa ngươi, không sai, là ta làm! Ta muốn ngươi cả đời không có được nàng, làm cho nàng không thể sống trên đời này, là các ngươi bức ta! Ha ha ha ha……”
“Duẩn Lâm, ngươi thừa nhận là ngươi hại chết Thiên Tình?” hơi thở Âu Dương Thanh Minh run run “Ngươi thật sự làm cho bổn vương lạnh tâm!”
Hắn từng vì nàng là tước đi ngôi vị vương phi của Thiên Tình, nàng không những không thỏa mãn, ngược lại còn nổi sát tâm, nữ nhân như vậy ngủ bên gối mình nhiều năm như vậy, nghĩ lại, trong hắn đều là hàn tâm
“Vương phi, ngài có thể cầu xin vương gia, đừng chống đối nữa!” bộ dáng của Bạch Mai Nhi ra vẻ rất lo lắng
“Bạch Mai Nhi, ta chết rồi, ngươi rốt cuộc cũng như ý có phải không? Ta và Thiên Tình đều lưỡng bại câu thương mà chết đi, ngươi rốt cuộc cũng có thể trèo lên ngôi vị vương phi? Ha ha, không, ngôi vị vương phi đã không còn. Bất quá, nói không chừng vài năm sau, vương gia chán ghét ngươi, lại đem ngươi ban cho người khác! Nam nhân, chung quy là không dựa vào được! Ngươi rồi sẽ già đi, sẽ khô héo, hắn sẽ chán ghét ngươi, đến lúc đó ngươi thảm rồi. Ha ha, có lẽ đến lúc đó, ngươi cũng sẽ có kết cục giống ta thôi!” Duẫn Lâm 1 hơi nói với Bạch Mai Nhi, cũng nói cho Âu Dương Thanh Minh nghe
Âu Dương Thanh Minh thở dài 1 hơi, đứng trước mặt nàng, 1 đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng, cả người Duẫn Lâm run lên, trong mắt hắn không có sát khí, nhưng lại làm nàng dựng hết cả lông mao
Ách! Nàng còn lo lắng cái gì? Nàng cũng sẽ phải chết! “Vương gia, ngươi cứ yên tâm, trước khi chết, ta sẽ cho ngươi biết rõ, Thiên Tình là do ta phái người ám sát! Có phải ngươi rất thất vọng không? Ta biết Duẫn Lâm trong lòng ngươi vẫn luôn là 1 nữ tử thiện lượng, không phải sao? Ha ha, mấy thê thiếp của ngươi sảy thai cũng là do ta thao túng, ngươi không ngờ đúng không? Ngươi cho tới bây giờ đều không có con, ha ha ha…”
Nước mắt của nàng tách tách rơi xuống, nàng không thỏa mãn! Như thế nào có thể! Nàng muốn cả đời hắn nàng là người duy nhất a! Vì sao ông trời lại bất công như vậy?
Âu Dương Thanh Minh cũng không nổi giận, chỉ là trong mắt tràn ngập đau đớn, hắn chậm rãi vươn tay, phủ lên hai má Duẫn Lâm “Duẫn Lâm, là bổn vương không trả hết cho ngươi!”
Âu Dương Thanh Minh nhìn nàng, trầm mặc không nói. Nhớ tới nàng đã từng thật sự thanh thuần, nhớ tới vài năm ấm áp kia, hắn chung quy vẫn nợ Duẫn Lâm
Duẫn Lâm giật mình, đột nhiên cười, nụ cười xinh đẹp mà thẹn thùng, tơ máu tràn ra từ nụ cười trên khóe miệng xinh đẹp
Duẫn Lâm đột nhiên xoay người, nhanh như cắt cầm lấy đao trên người thị vệ, chém vào cổ mình, trong khoảng khắc, máu tươi phun ra, nàng mỉm cười ngã xuống đất……