[Dịch]Khí Thiếp Vương Gia

Chương 79 : Gặp lại, không lùi bước – Phần 3




Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Beta: Tiểu Hồ Điệp

Khi Thiên Tình còn sống, hắn vẫn chưa từng cho nàng 1 ngày hạnh phúc, sau khi chết lại làm nàng không thể yên bình ra đi, hắn thật sự không còn mặt mũi đối diện với nàng. Như thế nào có thể để cho Sở Nghi Hiên quấy nhiễu nàng? Không! Hắn không thể để như thế được!

Âu Dương Thanh Minh đánh hai chưởng về phía Sở Nghi Hiên, nhưng không để ý 1 chưởng của sư phụ hắn, bởi vì không để ý, Sở Nghi Hiên và sư phụ hắn đồng thời tung chưởng bổ vào trên vai Âu Dương Thanh Minh từ sau lưng, “phốc” 1 tiếng, 1 ngụm máu tươi phun vào trên quan tài gỗ, hắn bất chấp cả người bị trọng thương, rống lớn “Không được xem, để nàng hảo hảo ra đi!”

Thiên Tình thấy hắn hộc máu, muốn hét lên chói tai, nhưng lại không phát ra được âm thanh gì, nàng ngơ ngác chứng kiến 1 màn này, nhìn Sở Nghi Hiên rút từ trong giày ra 1 thanh chủy thủ, nàng không ngừng lắc đầu, nhưng lại không phát ra tiếng. Tiểu Đường sợ đến mức gắt gao ôm nàng, như thế nào cũng không hiểu được người trước mắt nói đánh là liền đánh?

“Tránh ra, không cho ta xem, ngươi sẽ chết!” Sở Nghi Hiên vẫn không chịu bỏ qua

“Có chết cũng không cho ngươi xem!” Âu Dương Thanh Minh nôn ra 1 ngụm máu, hơi thở đứt quãng trừng mắt nhìn Sở Nghi Hiên và sư phụ của hắn “Các ngươi đừng hòng!’

Sở Nghi Hiên tay cầm chủy thủ lao đến, Âu Dương Thanh Minh bởi vì bị thương nên tránh không kịp, chủy thủ cắm vào trước mặt hắn, máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống, nhiễm ướt xiêm y

Sư phụ của Sở Nghi Hiên lập tức 1 chưởng đánh hôn mê Âu Dương Thanh Minh, rất nhanh điểm lên mấy huyệt đạo của hắn “Thiếu gia, hắn không thể chết được, hắn chết, chúng ta đừng hòng rời khỏi đại Sở!”

Nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh bị dao nhọn đâm vào, trong nháy mắt, Thiên Tình như bị sét đánh giữa trời nắng, chứng kiến hắn suy yếu đi nhưng vẫn phủ phục bên xe ngựa, máu đống kết trong thân mình, mang theo hàn ý tận cùng, hắn cũng sẽ chết sao?

Nàng đột nhiên điên cuồng lao đến, quỳ ở trước mặt hắn, thấp giọng thì thào “Ngươi không có việc gì chứ?”

Tầm mắt của Âu Dương Thanh Minh chuyển lên người nàng, trong nháy mắt hóa ngây ngốc, nhưng vẫn suy yếu lắc đầu “Không được để hắn xem, ta không thể để cho nàng chết mà cũng không thể yên ổn ra đi, ta có lỗi với nàng!”

Nước mắt của Thiên Tình trong nháy mắt rơi xuống, hắn nói hắn có lỗi với nàng. Hắn hối hận? Lòng nàng hảo đau. Chỉ là hết thảy đều đã muộn, lòng nàng đã chết, không trở về được nữa rồi! Nàng với hắn vốn không có khả năng!

Thiên Tình muốn ngăn cản Sở Nghi Hiên khai quan, chỉ là, hắn đã 1 chưởng bổ xuống, quan tài bị mở ra, Thiên Tình đột nhiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Âu Dương Thanh Minh, hắn giãy dụa đứng lên, muốn tiếp tục đánh nhau với Sở Nghi Hiên, chỉ là miệng vết thương trước ngực hắn còn đang chảy máu, ồ ạt chảy ra “Sở Nghi Hiên, ta sẽ không buông tha cho ngươi!”

Sở Nghi Hiên không dám tin 1 màn vừa nhìn thấy, người nằm trong quan tài thật sự là Thảo nhi “Không! Không! Không!”

Sư phụ của hắn cũng không dám tin, bước lên xem, tất cả mọi người đều ngưng đánh nhau, bởi vì 3 tiếng rống to của Sở Nghi Hiên

Tề Phi đi lên, đỡ lấy Âu Dương Thanh Minh, lo lắng kêu “Vương gia, ngài không sao chứ? Mau lấy kim sang dược ra, Vương gia bị thương!”

Trong mắt Âu Dương Thanh Minh tràn đầy ngoan cố, âm tuyệt rống to “Ta muốn giết hắn, hắn quấy rầy Thiên Tình ra đi, bọn hắn đều phải chết, ta phải cho bọn hắn chôn cùng với Thiên Tình!”

“Không thể, không thể. Nàng không thể chết!” Điên cuồng hét lên, Sở Nghi Hiên gắt gao cầm lấy bàn tay của Thiên Tình, nàng nằm đó lạnh như băng, không có chút độ ấm

“Thảo nhi, Thảo nhi!” Bi thống kêu lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thiên Tình đang ngủ say, Sở Nghi Hiên đột nhiên mất trọng tâm, ngã ngồi lên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu nhiễm tơ máu “Không phải nàng, không phải là nàng, như thế nào có thể?”

“Tề phi, đóng quan tài lại!” Âu Dương Thanh Minh thấp giọng mở miệng, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Nghi Hiên, lại nhìn sang Thiên Tình đang nằm trong quan tài, thống khổ nhắm mắt lại “Các ngươi thật to gan, dám quấy rầy nàng an nghỉ, ta phải cho các ngươi chết không tử tế!”

Hắn đột nhiên rút thanh chủy thủ cắm trước ngực ra, mặc cho máu tươi chảy ròng ròng, lớn tiếng quát “Sở Nghi Hiên, ngươi phải chôn cùng nàng, hỗn đãn ngươi!”

Ba vị sư phụ của Sở Nghi Hiên lập tức chắn trước mặt hắn “Âu Dương Vương gia, ngài không cần bức chúng ta, đả thương Thiếu gia nhà ta, cho dù là Tiếu Vân Thiên cũng không trả nổi!”

Trong lúc đôi bên lại bắt đầu giương kiếm, Tề Phi đang đỡ lấy Âu Dương Thanh Minh, thấp giọng nói “Vương gia, báo thù không cần vội!”

“Không! Ta muốn giết hắn! Muốn giết hắn!” Âu Dương Thanh Minh lại xông lên, bị Tề Phi kéo lại, hắn lo lắng vương gia sẽ bị thương, võ công của bọn họ rất mạnh, không phải là đối thủ của hắn

“Vương gia, còn đánh sao?”

“Không” Thiên Tình không chịu nổi nữa, rốt cuộc củng rống to lên, nàng nhìn chính mình đang nằm trong quan tài, lại nhìn bộ dáng đang chảy máu ròng ròng của Âu Dương Thanh Minh, còn có Sở Nghi Hiên đã sắp tẩu hỏa nhập ma, nàng điên cuồng rống to “Các ngươi đều dừng tay!”

Tất cả mọi người vì 1 tiếng rống bén nhọn của Thiên Tình mà đình chỉ, nhìn về phía nàng

Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, là vị cô nương vừa rồi, nàng tựa hồ rất quan tâm đến thương tích của hắn

“Mạc Y Tình, ngươi la hét cái gì?” Tiểu sư phụ của Sở Nghi Hiên đi tới “Nha đầu ngươi nửa đêm canh ba không hảo hảo hầu hạ Thiếu gia của chúng ta, chạy ra đây làm cái gì? Đều là ngươi, nếu không phải ngươi chạy ra đây, Thiếu gia ta cũng sẽ không cùng Âu Dương Vương gia đánh nhau, nếu xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi! Nhị ca, đem nha đầu kia bắt về cho ta, nếu còn chạy loạn, đánh gãy chân nàng!”

Thiên tình kinh hãi, khó có thể tin lắc đầu, run rẩy mở miệng. “Không! Các ngươi thật là những người ti bỉ vô sỉ, lại đi đánh nhau tranh giành đối với một tử thi đã chết, thử hỏi người chết có thể nào yên nghỉ? Các ngươi chỉ quan tâm đến cảm nhận của chính mình, các ngươi có để ý đến cảm xúc của người chết ra sao khi biết những chuyện xảy ra sau khi mình chết ?. Các ngươi quả thật quá đáng! Ta sẽ không theo bất luận kẻ nào trong các ngươi, ta phải đi con đường của chính mình ,nếu các ngươi cứ ép buộc ta, ta không tiếc lấy cái chết ra để phản kháng!”

Ngữ khí quyết liệt như vậy làm cho Âu Dương Thanh Minh ngẩn ra, hắn nhớ tới Thiên Tình lúc còn sống cũng làm cho hắn càng muốn gặp lại Thiên Tình.

Thiên Tình thở ra một hơi, đè nén cảm giác chua xót trong lòng, nhìn thật sâu vào mắt Âu Dương Thanh Minh, tự nói với chính mình “Tạm biệt, nếu lần sau còn gặp, tình nguyện như không quen biết nhau. Ngay cả khi hiện tại hắn hối hận cũng đã muộn, người chết không thể sống lại. Gặp lại nhau cũng chỉ như hai người xa lạ không quen biết, đây chính là số phận ông trời đã an bài, không ai có thể biết trước và cũng không ai có thể ngăn cản được!”.

Sau khi tự nhủ với chính mình những điều như thế nàng chậm rãi xoay người bước đi không một chút do dự. Nhìn thân ảnh mảnh mai của nàng như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ là ngã xuống cùng với ánh mắt bất lực vô vọng tầm mắt của Âu Dương Thanh Minh liền bị hấp dẫn. Nhìn hình bóng ấy đi xa trong lòng Âu Dương Thanh Minh không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác mất mác.

“Mạc Y Tình, ngươi dám chạy!” Hai tiểu sư phụ tiến lên bắt lấy nàng, “Xú nha đầu, ngươi còn chưa có hầu hạ thiếu gia nhà ta chu đáo còn có ý nghĩ chạy trốn, ngươi không muốn sống nữa sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.