[Dịch]Khí Thiếp Vương Gia

Chương 190 : Có người cứu giúp




Âu Dương Thanh Minh đang dần lâm vào trạng thái hôn mê, ngón tay bất giác cử động, ý niệm muốn sống mãnh liệt bảo hắn phải thức tỉnh. Trừng mắt gắt gao nhìn vào Bạch Mai Nhi, làm cho lòng ả cũng run run lên theo

” Bạch Mai Nhi… ngươi đừng hòng!” Giọng nói khàn khàn cơ hồ không nghe ra tiếng, tiếng nói vốn từ tính ôn nhuận kia như tiêu tán đi nơi nào

Trong lòng Bạch Mai Nhi run lên, ha ha cười nói “Vương gia, giọng nói của ngươi hỏng rồi, gương mặt cũng bị hỏng, chỉ còn lại 1 thân mình là nguyên vẹn, Mai Nhi thật sự không nỡ với thân mình này của ngươi, nếu ngươi nói ra ngọc tỷ ở nơi nào, Mai Nhi cam đoan sẽ không tổn hại đến tính mạng của ngươi, bởi vì Mai Nhi đối với vương gia vẫn còn rất nhiều tình cảm a! Đáng tiếc vương gia cho tới bây giờ vẫn làm trái ý Mai Nhi, hiện tại chỉ cần vương gia nói ra món đồ kia ở nơi nào, Mai Nhi cam đoan giang sơn này sẽ cho Vương gia cùng thống trị, cam đoan sẽ không chê bai gương mặt này của vương gia, chúng ta vẫn là vợ chồng!”

” Phi!” Âu Dương Thanh Minh hữu khí vô lực phun 1 ngụm “Đồ dâm phụ!”

” Ngươi!” Bạch Mai Nhi trợn mắt lên “Mai Nhi hỏi ngươi 1 lần cuối cùng, món đồ kia ở nơi nào?”

“Có chết cũng không nói!” Thanh âm khàn khàn truyền đến, tiếng nói này làm cho bóng đêm càng quỷ mị, yêu dị “Ngươi đừng mong sẽ biết được!”

Bàn tay Bạch Mai Nhi đột nhiên nổi lên 1 luồng khí, tụ thành 1 khối hỏa thạch, đã muốn chuyển sang trước người Âu Dương Thanh Minh, dương tay đánh 1 chưởng về phía Âu Dương Thanh Minh, Âu Dương Thanh Minh bị công kích của nàng làm hắn ứng phó không kịp, hắn vốn không thể cử động, bị trói trên cọc gỗ thì sao có thể sức phản kháng, 1 ngụm máu tươi phun ra, Bạch Mai Nhi lùi về sau từng bước, né tránh ngụm máu kia “Ngươi muốn chết!”

” Khụ khụ……” Âu Dương Thanh Minh nén đau ho lên

Trong mắt đôi mắt sát khí lẫm liệt của ả hiện lên 1 mạt oán hận, trừng mắt nhìn Âu Dương Thanh Minh “Vì sao ta có lòng khuyên ngươi mà ngươi không thỏa hiệp? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết?”

“……” Lại một ngụm máu tươi phun ra, Âu Dương Thanh Minh đã không còn khí lực, nhưng vẫn còn chống chịu “Ngươi sẽ không thắng được đâu!”

“Âu Dương Thanh Minh!” Bạch Mai Nhi phẫn nộ, vẻ mặt điên cuồng chưa từng nó, sát khí nháy mắt tăng lên tới cực điểm. Ả ngưng thần, lại hướng Âu Dương Thanh Minh đánh tới

” Ta không thắng được? Giang sơn này đều là của ta, vương gia, Mai nhi hỏi ngươi 1 lần cuối, ngươi có muốn đồng tọa [cùng cai trị] giang sơn này với Mai Nhi không? Nếu ngươi còn nói không, vậy đừng trách Mai Nhi vô tình!”

” Không cần hỏi nữa, muốn chém muốn giết tùy ngươi!” Âu Dương Thanh Minh cho tới bây giờ vẫn không ham sống sợ chết

” Ngươi!” Bạch Mai Nhi đột nhiên không còn giận dữ, sát khí ngưng tụ đột nhiên dừng lại, ngửa mặt lên trời cười to “Vương gia, ngươi không nói phải không? Được thôi, chờ Thiên Tình đến rồi nói sau, ngươi yên tâm, ta sẽ không tra tấn ngươi, mà sẽ tra tấn Thiên Tình, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy ta tra tấn ả như thế nào!”

” Ngươi…… Ách……” Lại một ngụm máu tươi phun ra, Âu Dương Thanh Minh nôn 1 ngụm máu, hôn mê bất tỉnh

Bạch Mai NHi liếc mắt nhìn hắn 1 cái, nhìn thấy mặt hắn xám như tro tàn, hơi thở mỏng mang giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nói với lao đầu “Thả ngươi xuống, không được để hắn chết! Hắn chết, các ngươi cũng chôn theo cùng!”

“Dạ! tuân mệnh nương nương!” Lao đầu thả Âu Dương Thanh Minh xuống

” Cho hắn uống chút nước!” Bạch Mai Nhi ngồi xuồng, nhìn dung nhan đã bị hủy hoại thành từng mảnh nhỏ này, trong mắt hiện lên 1 mạt phức tạp “Ai cũng không được đánh hắn! Bản cung tự mình thẩm vấn, các ngươi phải hầu hạ hảo tửu mĩ vị cho vương gia, nghe thấy chưa?”

“Dạ!”

Bạch Mai Nhi rút khăn từ trong ngực áo ra, nhẹ nhàng lâu vết máu bên khóe miệng Âu Dương Thanh Minh, vẻ mặt phức tạp nói “Vương gia, hôm nay đi đến bước này, đều là ngươi bức Mai Nhi, nếu ngươi đối tốt với Mai Nhi thì đã không như vậy!”

Nói xong, đứng lên, dứt khoát đi ra ngoài

Hai lao đầu nhìn nhau

“Mau lấy nước đi, nếu hắn chết, chúng ta đều toi mạng!”

“Nhìn hắn như vậy cũng không sống lâu đâu!” 1 người khác nói

“Ta đem móc sắt trên người hắn lấy ra, ngươi nghĩ cách xin thuốc đi!” 1 người khác nói

Nói xong liền bắt đầu động thủ, khi móc sắt mang theo huyết nhục bị lấy ra, Âu Dương Thanh Minh 1 tiếng rên, lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa “ Ách!!”

” Ta đi lấy thuốc!” Tên còn lại nói

Nhưng vừa mới đi ra khỏi phòng giam, liền phát ra 1 tiếng kêu khẽ

” Lão Lục, ngươi làm sao vậy?” lao đầu trong phòng giam hỏi

Không có tiếng trả lời, sao lại thế này?

” Lão Lục?” Lại kêu 1 tiếng, vẫn không có tiếng trả lời “Sao lại thế này, sao không trả lời ta?”

Lao đầu đi tới, lại phát ra 1 tiếng rên. Ngay sau đó ở cửa lao xuất hiện 1 thân ảnh nhỏ gầy màu đen, cẩn thận xem xét xung quanh, chạy nhanh lại trước mặt Âu Dương Thanh Minh, lại nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh nằm trên mặt đất huyết nhục mơ hồ, lập tức hoảng sợ, rồi móc từ trong lòng ra 1 viên thuốc, nhét vào trong miệng hắn “Vương gia, tỉnh tỉnh!”

Âu Dương Thanh Minh nuốt xong viên thuốc, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là bóng người che mặt, trở nên cảnh giác “Ngươi là ai?”

Thấy hắn tỉnh, người nọ lập tức nói:” Ngươi có thể đi không?”

Là nữ tử! Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, trên mặt rối rắm đích [đau/yêu].” Ngươi là ai?”

Nữ tử tháo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp

lấy tấm che mặt xuống, lộ ra hé ra xinh đẹp đích khuôn mặt.

” Tả Tâm Lam?”

Tả Tâm Lam gật đầu,”Phải! Là ta! Nhanh lên, ta cứu ngươi đi, ngươi có thể đi không?”

Âu Dương Thanh Minh đứng lên, toàn thân đều đau đớn, bị Bạch Mai Nhi đánh 1 chưởng trọng thương, cư nhiên không thể vận công “Ta không thể dùng khinh công, chỉ sợ không đi được!”

Tả Tâm Lam xoay lưng lại “Ta cõng ngươi, chúng ta mau, sự không nên trì hoãn, người bên ngoài bị ta hạ thuốc mê, sợ lính tuần tra sẽ nhìn thấy, nhanh lên!”

Nói xong, nàng hạ lưng xuống, để Âu Dương thanh Minh dựa vào trên lưng nàng. Âu Dương Thanh Minh ngẩn ra, có chút xấu hổ.

Nhìn thấy hắn do dự, Tả Tâm Lam kéo hắn 1 phát, để hắn dựa lên lưng “Được rồi, đừng nhúc nhích!”

Mới cõng hắn đến ngoài cửa ngục, đi được tầm 30 thước, thả người xuống vách tường, đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.” Có thích khách! Có thích khách! Đích lao bị mở ra!”

Soạt một tiếng, Bạch Mai Nhi phi đi ra. Tả Tâm Lam cả kinh, suýt nữa rơi xuống bờ tường.

Bạch Mai Nhi nhìn thấy bóng người trên tường, hét lớn 1 tiếng “Đừng hòng đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.