[Dịch]Khí Thiếp Vương Gia

Chương 182 : Không phải sơn tặc




Không cam lòng nhìn đám sơn tặc rời đi, tiểu sư phụ trầm tư nhìn đoạn đao trên mặt đất, nhíu nhíu mày nhìn thanh đao đã qua sử dụng, tuy bị bảo kiếm cuả mình chặt gãy nhưng đây tuyệt đối không phải là thanh đại đao bình thường, lại càng không phải là đại đao mà bọn sơn tặc tầm thường có thể sử dụng, xem ra mục đích của đối phương chính là cô nưong, chẳng lẽ là Triệu thừa tướng?

“Ta đi rửa tay!” Thiên Tình nói xong liền đi đến 1 bên khe suối

1 bên khe suối, Thiên Tình tẩy rửa vết máu trên tay, đây hẳn không phải là sơn tặc bình thường, sơn tặc bình thường không có thân thủ tốt như vậy, võ công còn cao cường hơn Sở công tử, đang nghĩ ngợi, đột nhiên từ trong rừng vang lên tiếng bước chân

Thiên Tình lập tức đứng dậy, đã thấy sơn tặc vừa rồi đã quay lại, trong lòng ngẩn ra, bọn họ đang bước về phía mình

” Cô nương, theo chúng ta đi một chuyến đi.” 1 sơn tặc thấp giọng mở miệng, thần sắc không có chút gì tàn bạo của sơn tặc

” Các ngươi là ai?” Thiên Tình lui ra phía sau “Các ngươi muốn gì?”

“Nếu không đi theo bọn ta, vậy chỉ có thể giết ngươi!” 1 tên sơn tặc tiến lên

Bỗng có 1 bóng người đứng chắn giữa Thiên Tình và đám sơn tặc, miếng vải đen che mặt, chỉ lộ ra 1 đôi mắt sắc bén bức người.

Thiên Tình ngẩn ra, kinh ngạc nhìn bóng dáng đang đứng chắn trước mặt, thấy hắn ra chiêu rất nhanh, động tác sắc bén mà nhanh chóng bức lui mọi công kích đến từ phía đám sơn tặc

Mà trên quan đạo (đường cái), nghe thấy tiếng đánh nhau, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhanh chóng đuổi lại đây, hắc y nhân liếc mắt nhìn thấy thị vệ đã đuổi tới, chiêu thức sắc bén bỗng nhiên thu lại, thân ảnh lảo đảo 1 cái, cánh tay trái bị đại đao đả thương, máu tươi trong nháy mắt nhiểm đỏ cả xiêm y đen

” A-” Thiên Tình sợ tới mức kêu lên 1 tiếng sợ hãi

” Mạc cô nương, cô có sao không?” Nghiêm Dịch chạy nhanh lại “Không có việc gì chứ?”

“Ta không sao! Hắn bị thương rồi!” Tiểu sư phụ nhìn thoáng qua hắc y nhân bị thương, nhanh chóng chém giết đám sơn tặc

” Triệt.” Đánh nữa vô dụng, bọn sơn tặc liếc nhìn nhau, lại 1 lần nữa nhanh chóng lui vào trong rừng

Thiên Tình nhìn về phía hắc y nhân kia, hắn cũng vừa lúc nhìn nàng, đôi mắt sâu sáng ngời tràn ngập hài hước

Thiên Tình thấp giọng thở dài,” Công tử, là ngươi sao ?”

Hắc y nhân tháo khăn đen che mặt xuống “Thảo nhi, bị nàng nhìn ra rồi! chỉ lộ ra 1 đôi mắt mà cũng bị nàng nhận ra nha?”

Sắc mặt Thiên Tình giờ phút này trắng bệch, nhìn thấy trên vai hắn đổ máu, kinh hãi không chút huyết sắc “Ngươi bị thương!”

Tiểu sư phụ ngẩn ra, nhìn Sở nghi Hiên.” Công tử, cô nương, chúng ta về xe ngựa đi!”

Nghiêm Dịch không biết sao lại thế này, đành phải đi theo, đến trước xe ngựa, tiểu sư phụ không cho Nghiêm Dịch lên xe mà gọi người đưa 1 con ngựa cho hắn

Trong xe ngựa, Thiên Tình thần sắc phức tạp nhìn Sở Nghi Hiên đang đổ máu, hắn nhìn Thiên Tình cười cười, lúc này mới nâng tay điểm huyệt nơi cánh tay, tùy ý xé 1 mảnh vải để băng bó

” Công tử, ngươi……” Nói cái gì đều là thương tổn, nàng không biết nên nói cái gì, không phải một câu cảm tạ có thể biểu đạt được, giờ phút này tâm tình của nàng phá lệ phức tạp. Nhìn thấy miệng vết thương của hắn căn bản không được xử lý, cho nên máu tươi vẫn như trước, không ngừng thấm ra

Thiên Tình vén rèm xe ngựa lên, nói vơí tiểu sư phụ đang cưỡi ngựa “Tiểu sư phụ, ngài có kim sang duợc không?” Tiểu sư phụ cầm kim sang dược, chuẩn bị tiến vào

“Thảo nhi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu!” Sở Nghi Hiên nhẹ giọng nói, nhìn nàng có chút đau lòng, đây là kết quả hắn muốn sao? Không! Cái hắn muốn còn nhiều hơn nữa! Cả thân xác và tâm hồn

” Như thế nào vẫn còn chảy máu?” Vết đao kia không sâu, nhưng vì sao đến giờ máu vẫn không ngừng chảy, tay Thiên Tình không khỏi nắm thành nắm đấm, thần sắc lo lắng không che giấu được

Tiểu sư phụ đi lên xe ngựa, ngồi ở một bên, đưa kim sang dược cho Thiên Tình, sau đó lấy tay xắn ống tay áo của Sở Nghi Hiên, bôi thuốc lên, lại 1 lần nữa băng bó, xách định máu không còn chảy nữa, lúc này mơí thả ống tay áo của hắn xuống “Công tử, quá nguy hiểm! Ngươi không thể tiếp tục mạo hiểm!”

” Tiểu sư phụ, ta không sao!” Sở Nghi Hiên cười trấn an tiểu sư phụ và Thiên Tình.

” Ta đi xuống trước!” Tiểu sư phụ nhường lại không gian riêng cho Thiên Tình và Sở Nghi Hiên

” Công tử! Ngươi không nên đến!” Trong yên lặng, Thiên Tình thấp giọng mở miệng.

” Thảo nhi! Ta không đến thì nàng phải làm sao bây giờ?” Sở Nghi Hiên thấp giọng hỏi “Nàng chờ chết sao?”

“Cho dù chết ta cũng không muốn công tử vẫn che chở!” Thiên Tình kiên quyết mở miệng, nàng đã không còn quan hệ gì với hắn, không, nàng và hắn vốn không có quan hệ gì, nàng không thể lại thiếu nợ hắn! Đã thiếu hắn quá nhiều, nhiều đến nổi đếm không hết

“Thảo nhi? Đưa nàng đến nơi an toàn, ta sẽ không lộ diện nữa, nàng yên tâm, ta sẽ không dây dưa với nàng!”

” Công tử! Ta không có ý này, ta chỉ là không muốn thiếu nợ ngươi, biết rõ không thể báo đáp cho ngươi được, cho nên xin công tử để lòng ta được thanh thản đi! Cho dù ngày mai có chết, ta cũng không muốn hôm nay sống mệt mỏi!” Thiên Tình thấp giọng nói

Bỗng nhiên xe ngựa xóc lên 1 cái, Thiên Tình ngồi không vững, thân mình lay động, trực tiếp té lên người Sở Nghi Hiên bên cạnh

” Cẩn thận.” Nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Thiên Tình, Sở Nghi Hiên mở miệng, ngữ điệu mờ ám “Lần này là nàng chủ động ôm ta nga!”

” Buông ta a!” Tay chân chống lên người Sở Nghi Hiên để đứng lên, Thiên Tình nhanh chóng ổn định thân mình, đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, còn chưa ngồi vững, xe ngựa lại xóc lên, thân mình gầy yếu lại ngã đến, hơn nữa còn ôm lấy hắn

“Xe ngựa đáng chết!” Bất lực ôm lấy bả vai Sở Nghi Hiên, Thiên Tình não nề nguyền rủa, Sở Nghi Hiên lại cười lên, tiếng cười trầm thấp rõ ràng truyền vào trong tai Thiên Tình, hại nàng 1 trận đỏ mặt

” Công tử.” Thiên Tình nhanh chóng lui về chỗ ngồi của mình, 1 tay phòng bị ôm lấy thành xe, lúc này cho dù có ngã, nàng cũng sẽ không ngã vào người hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.