[Dịch]Khí Thiếp Vương Gia

Chương 180 : Chết tâm




Nghiêm Dịch gật đầu “Như thế cũng là 1 cách!”

“Ngươi thật xác định người đăng cơ là Âu Dương Thanh Minh sao? Hoàng hậu cũng thật sự là Bạch Mai Nhi sao?” Thiên Tình nhíu mày hỏi

” Thuộc hạ xác định, ngày ấy trận chiến với Tả gia, chúng ta thắng, Hoàng thành cũng bị công, Tả hoàng hậu không biết đã đi đâu, Vương gia đến Hiền vương phủ, ngày thứ hai đi ra, đột nhiên tuyên bố đăng cơ, tuy có chút không kịp ứng phó nhưng các đại thần đều thập phần ủng hộ, chỉ có bọn ta không ngờ ngày đó liền phong Bạch phu nhân làm hoàng hậu, vốn Vương gia nói muốn tìm Mạc cô nương, nhưng trong 1 đêm liền thay đổi, tuy có kỳ quái nhưng chúng thuộc hạ cũng không dám hỏi. Sau đó vừa làm Hoàng đế được 3 ngày, liền bắt đầu giết những cựu bộ, còn đả thương Tề Phi, sau đó muốn giết ta và Lạc công tử !”

“Thật kỳ quái!” Thiên Tình giống như lâm vào vực sâu không đáy, tựa hồ không thể nói nên lời, chung quy cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không thể nói ra chỗ không đúng đó

” Cô nương! Cô thật ra đối 1 Vương gia 1 mực thâm tình, công chúa cũng đối với vương gia 1 mực thâm tình, nhưng giống như Duẫn Lâm Vương phi, các cô cũng đâu có kết cục tốt đẹp?” Nghiêm Dịch nói “Thiên Tình công chúa đã chết rồi, Duẫn Lâm Vương phi tự vẫn, cô bị người khác bắt đi! Vương gia vốn không phải là người như vậy, nhưng vì hoàng quyền nên đã thay đổi, cho nên cô nương đừng suy nghĩ nhiều nữa! Ngay cả Nghiêm Dịch đi theo vương gia nhiều năm mà còn cảm thấy thương tâm, cô nên đối với hắn chết tâm đi!”

Thiên Tình gật gật đầu “Đúng, không nên ôm hy vọng gì nữa! Hắn quả thật đã thay đổi!”

Nàng nên chết tâm! Vốn còn có 1 chút chờ mong từ đáy lòng, nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Dịch, nàng thật sự đã chết tâm, từ nay về sau không còn muốn nghĩ đến người kia nữa! Nếu Đình Nam ca ca nói là cừu nhân [kẻ thù], thì Âu Dương Thanh Minh từ nay về sau chính là cừu nhân!

Trong 1 tửu lâu náo nhiệt, 1 nam tử ngồi ngay ngắn trong nhã gian, tướng mạo mi thanh mắt lãng, tuy chỉ là y phục bình thường, nhưng khí chất ung dung, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất quý tộc, trong tay cầm 1 ly ngọc nhuận hương thượng hạo, ánh mắt hơi cong cong nhìn về phía người bên cạnh

” Ngươi nói có nam tử lên xe ngựa của Thảo nhi?”

” Đúng vậy! Bẩm chủ tử, người nọ tên là Nghiêm Dịch!”

” Hắn hình như là người của Âu Dương Thanh Minh?” Lại nằm dựa vào nhuyễn tháp, hé ra gương mặt cực kỳ tuấn tú xinh đẹp, nếu mặc trang phục nữ nhân thì đây chính là 1 giai lệ khuynh quốc khuynh thành

” Đúng vậy! Nghe nói là cựu bộ của Âu Dương Thanh Minh!”

” Tiếp tục đi theo, có việc lập gì tức trở về báo!”

“Dạ!”

Xe ngựa rất nhanh đã đi đến cổng thành, Thiên Tình nâng tay vén rèm xe lên, nhìn thấy thành lâu dần dần lùi xa, lạnh nhạt cười, 1 cỗ chua xót lại 1 lần nữa trào đến trong lòng, như vậy cũng tốt, rời khỏi nơi này, từ này về sau không bị bất cứ người nào trói buộc

Thiên Tình xuống xe, nói với 1 hàng hộ vệ “Các vị đại ca! hiện giờ đã ra khỏi thành, quãng đường còn lại, tiểu nữ muốn đi 1 mình, các vị đại ca đừng tiễn nữa!”

” Thực xin lỗi! Cô nương! Chủ tử nói chúng thuộc hạ phải đưa cô nương đến nơi, cho nên, thỉnh cô nương đừng làm khó chúng ta!”

Thiên Tình sửng sốt, nhìn Nghiêm Dịch “Như vậy thì có gì tốt?”

Nghiêm Dịch cũng thấy kỳ quái “Cô nương, xem ra hoàng thượng Nguyệt quốc đối với cô rấy tốt, thịnh tình không thể chối từ! Cùng lắm phiền bọn họ đưa 1 quãng nữa!”

” Cô nương, cũng mệt rồi, trời cũng tốt, không bằng trước hết dừng lại ăn uống rồi ở lại 1 đêm rồi đi!”

” Được rồi!” Thiên Tình biết mình muốn đi tiếp nhưng bọn họ cũng chưa ăn gì, tuy nàng không có chút khẩu vị nào nhưng ngươi ta lại không thể nhịn đói cùng nàng! Ở 1 chỗ các cổng thành xa có 1 tửu lâu, xe ngựa chậm rãi dừng lại, Thiên Tình xuống xe

“Các vị khách quan, mời vào!” Chưởng quầy khách điếm rất nhanh liền đi ra đón, trên gương mặt tươi cười có vài phần cung kính

” Chưởng quầy, chuẩn bị 10 gian phòng, 3 bàn thức ăn!” Thị vệ mở miệng phân phó, Nghiêm Dịch cũng đỡ Thiên Tình ngồi xuống 1 bên bàn “Cô nương, uống chút nước đã, ăn cơm xong rồi lên phòng tắm rửa!”

” Ân!” Thiên Tình gật đầu, có chút miễn không, không có tâm tình gì. Hiện giờ nàng rốt cục đã chết tâm! Âu Dương Thanh Minh a Âu Dương Thanh Minh! Sẽ không nhớ đến ngươi nữa! Thở dài một hơi!

Khách điếm ban đêm thật im lặng, nằm trên giường, Thiên Tình vừa mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, bỗng nhiên 1 bóng đen từ ngoài tường nhảy vào trong khách điếm, lên thẳng phòng khách lầu 3

Có người? Thiên Tình cả kinh, vẫn duy trì tư thể ngủ say như trước, trong yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng vang rất nhỏ từ cánh cửa bị chủy thủ xuyên qua, tiếng bước chân rất nhỏ, hơi thở càng thêm nhỏ, nếu không phải nàng chưa ngủ say, thậm chí còn không nghe được tiếng hít thở lúc có lúc không ấy, người đến hẳn là 1 cao thủ. Nhưng sao lại đến đây? Nếu muốn giết nàng, nàng cũng không chạy thoát được

Xoay người, nương theo ánh trăng mỏng manh, Thiên Tình lặng yên nheo mắt lại, 1 thân ảnh màu đen từ cửa đi tới, dưới bóng đêm, toàn thân xiêm y màu đen như dung nhập vào bóng tối, thân ảnh quen thuộc kia làm trong lòng nàng căng thẳng

Vô thanh khép mắt lại, bộ dáng giống như đang ngủ, nhưng Thiên Tình biết trái tim trong lồng ngực mình đập nhanh đến cỡ nào

Nhìn thấy thân mình tiêm gầy kia, Sở Nghi Hiên lẳng lặng đi đến bên giường, dưới bóng đêm tối đen, người trên giường tựa hồ đã ngủ rất say, 1 ngày đi xe mệt mỏi, cho dù đang ngủ, khuôn mặt vẫn có chút mỏi mệt

Ngừng hô hấp, Sở Nghi Hiên do dự vươn tay, ngón tay lạnh như băng dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Thiên Tình, cảm xúc mềm mại làm cho đầu ngón tay bỗng nhiên cảm thấy run rẩy. Hắn ý thức được nàng vẫn chưa ngủ, cũng tốt, nàng nghe thấy cũng tốt!

“Thảo nhi, trẫm rốt cuộc phải làm thế nào với nàng đây?” thở dài, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Thiên Tình, cảm xúc mềm mại làm cho ánh mắt thâm sâu của nàng càng thêm rối rắm

Thế gian vạn ngàn nữ tử, ốm mập đủ đầy, nhưng Sở Nghi Hiên chung quy vẫn vừa mắt chỉ 1 mình nàng

“Thảo nhi! Nàng vừa đi, cũng mang đi theo trái tim của trẫm!” Sở Nghi Hiên thấp giọng nói, hắn biết nàng chưa ngủ, hắn chính là nói cho nàng nghe “Thảo nhi, nàng thực không phải là cô nương tốt, cư nhiên thật nhẫn tâm!”

Nói xem, hắn đặt lên mặt Thiên Tình 1 nụ hôn nhẹ như lông vũ

Nụ hôn của hắn làm cho trái tim Thiên Tình đập bình bịch không ngừng. Nhưng nàng vẫn không mở mắt, vẫn nhắm như trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.