Lời này vừa thốt ra, Thường ma ma nhất thời á khẩu, còn nha hoàn dẫn đầu nghe vậy, mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, nàng tiến lên phúc hành lễ, sau đó liền đem chuyện xảy từ đầu đến cuối kể lại một lần, đám nha hoàn và bà tử đứng sau tự nhiên cũng hát đệm thêm một hai câu.
Đợi tiếng nói của nha hoàn kia vừa dứt, Tô Giáng Thần ném mạnh tách trà xuống đất, lạnh lùng cười một tiếng, sau đó nói:"Khí thế của ma ma cũng thật lớn , đến trong viện của ta hầu hạ, xuất môn cũng không cần thông báo một tiếng, đêm hôm khuya khoắc trở lại, cũng không có thông báo nha hoàn trực đêm canh cửa, lại tự mình kiếm đến một tiểu nha hoàn, tùy thời sai bảo, thật đúng là người có mặt mũi nhất trong phủ ."
Thường ma ma tự biết đuối lý, liền đơn giản cúi đầu nhận sai nói: "Lão nô biết sai rồi."
"Biết sai? ! Ngươi là loại người nào? Là nô tỳ được lão thái thái lúc còn sinh tiền sủng ái nhất, ở trong phủ này,cũng coi như là người cũ có mặt mũi. Sau khi lão thái thái mất, phu nhân phái ngươi đến đây, luận kinh nghiêm, luận năm tháng, ngươi ở trong viện này cũng là đứng đầu. Nhưng ngươi nhìn xem ngươi đã làm cái gì?"
Tô Giáng Thần càng nói càng tức, càng nói càng lớn tiếng: "Ngay ngày đầu tiên ngươi đến , ta đặc biệt sai Trân Châu đi qua, nói với ngươi nói một số quy củ trong viện của ta, ngươi còn nhớ rõ, ta quy củ điều thứ nhất là gì?"
"Nô tỳ trong viện xuất môn, phải thông báo trước một tiếng với bà tử quản sự và nha hoàn trực đêm , buổi tối không thể ở bên ngoài , nếu như có chuyện, phải thông báo trước một tiếng, bằng không, coi như là..."
Giọng nói của Thường ma ma nhỏ dần. "Hóa ra ngươi còn nhớ rõ. Vậy ngươi cũng nên rõ ràng, đây là quy củ, ta định ra quy củ, không phải dùng để bài trí ."
Tô Giáng Thần giận quá thành cười , nói: "Trân Châu, ngươi nói xem, người phạm vào quy củ , nên xử trí như thế nào ?"
"Phải đánh ba mươi đại bản, phạt nửa năm tiền lương ." Trân Châu nói theo. Thường ma ma không dám tin ngẩng đầu, nói: "Tiểu thư, ngươi tạm tha cho tiểu nhân đi."
"Tha cho ngươi?" Tô Giáng Thần càng cảm thấy buồn cười, kiếp trước ,nàng cũng không ít lần nhân từ nương tay, nhưng đám nô tỳ này, có người nào sẽ bởi vì nàng nhân từ nương tay, liền thật tâm đối với nàng? Chịu nhiều thua thiệt như vậy, đã khiến cho nàng học được việc, làm người lúc nên cúng rắn, trăm ngàn lần không được quá yếu đuối , nếu không , bị người ăn sống nuốt tươi cũng là đáng đời.
"Nghe lời này của ma ma, chẳng lẽ năm đó ngươi cũng làm việc ở trước mặt lão thái thái như vậy sao?" Tô Giáng Thần có điểm trào phúng cười nói: "Ta còn nhớ rõ rành mạch, lão thái thái khen ngươi không chỉ một hồi, nói ngươi là người biết tuân thủ quy . Nay xem ra, cũng chỉ là như vậy."
Thường ma ma vừa nghe lời , nào còn không rõ , lần này, tiểu thư không đem chính mình ra để lập uy, đó là không có khả năng. "Tiểu thư, ma ma tuổi đã lớn, lại ở trong phủ nhiều năm như vậy , nể tình lão thái thái đã mất,trừng phạt một chút là được rồi."
Trân Châu ở bên khuyên nhủ: "Ba mươi đại bản, xác thực quá nặng ."
"Cũng được, vậy thì mười đại bản, khấu trừ 3 tháng tiền lương." Tô Giáng Thần ngáp dài nói, "Ta muốn đi ngủ , các ngươi cần phải mở to hai mắt nhìn, phạm vào sai lầm, phải phạt. Về phần nha hoàn mở cửa kia , ham mối lợi nhỏ, không để ý đến sự trong sạch của các cô nương trong viện, thật là đáng giận. Các ngươi ngày mai phải đi bẩm báo với ba tử quản sự , đem bán đi cũng được."
"Không, tiểu thư, xin người tha cho nô tỳ một lần, tha cho nô tỳ một lần đi." Tiểu nha hoàn kia không thể tưởng tượng được Thường ma ma bị đánh đòn cũng coi như xong, chính mình cư nhiên cũng bị đem bán. Nàng tuổi tuy nhỏ,nhưng cũng biết chuyện không ít nha hoàn bị chủ tử đem bán, sau đó bị ngược đãi cho đến chết. Tô phủ này, có thể nói là gia đình giàu có nhất Bình Châu , tiền lương và tiền thưởng hàng tháng của nha hoàn cũng nhiều hơn, quần áo trang sức cũng tốt hơn so với nha hoàn các phủ khác , chủ tử cũng có vẻ hiền lành, nói như thế nào, cũng là gia đình thuộc hàng tốt. Nếu như lại bị bán trở lại cho người môi giới, chờ đợi nàng , là một vận mệnh như thế nào?