Tô Duệ bỗng nhiên đứng dậy, liên thanh nói: "Ta như thế nào lại không nghĩ đến kế này, thực hồ đồ." Tiếp theo sờ sờ đầu nữ nhi , cười to nói: "Nữ nhi của ta thật đúng là phúc tinh."
Tô Giáng Thần hé miệng cười, không nói gì. Phúc tinh sao? Nàng từ trước đến này chưa hề cho là đúng, nếu như là phúc tinh, vì sao còn phải chết thảm một hồi mới có thể xoay chuyển vận mệnh.
Tô Duệ đối với biểu hiện gần đây của Tô Giáng Thần thật rất vừa lòng, liền cùng với Tống thị thương lượng, chẳng những thỉnh vài vị nữ sư phụ tài nghệ song toàn dạy cho Tô Giáng Thần cầm kỳ thư họa và nữ hồng trù nghệ, Tô Duệ cũng bắt đầu tự mình dạy Tô Giáng Thần cách gảy bàn tính, đem kinh nghiệm của chính mình ở trên thương trường từng điều từng điều dạy cho Tô Giáng Thần, Tô Giáng Thần cũng học rất chăm chỉ, Tô Duệ càng thêm vừa lòng , chỉ hận nữ nhi này không phải là nam nhi, nếu là nam nhi, nhất định có thể đem Tô gia phát dương quang đại.
Chưa qua mấy ngày, Thường má má hồi phủ, Tống thị liền an bài bà ta đến viện của Tô Giáng Thần , Tô Giáng Thần đối vơi bà ta thập phần đề phòng, đầu tiên là để cho bà ta phụ trách phân phối công việc cho đám nha hoàn trong viện , sau đó, Tô Duệ mua về hơn mười cái nha hoàn , Tô Giáng Thần liền dứt khoát để cho bà ta phụ trách dạy dỗ cho những tiểu nha hoàn này quy củ và nữ hồng(* những công việc của phụ nữ )
Mà bên kia, Ninh ma ma đã đề cử với Tống thị một người đồng hương -- Từ ma ma, vị ma ma này nhỏ tuổi hơn Ninh ma ma , lại thập phần có khí phái, Tô Giáng Thần mỗi lần nhìn thấy nàng, đều không tự chủ được tâm sinh kính sợ, nàng không khỏi suy nghĩ, vị ma ma này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại có khí phái như vậy.
Ngày hôm nay, Tô Giáng Thần theo thói quen thường ngày, đi đến trong phòng Tống thị cùng với Tống thị nói nói việc nhà. Tống thị thấy mặt của nữ nhi đều đã gầy mất một vòng, đau lòng vuốt mặt nàng nói: "Con nhìn một con xem, đều đã thành cáo bộ dáng gì rồi?"
Tô Giáng Thần sờ sờ mặt mình, cười với Tống thị nói: "Cũng chỉ là gầy đi một chút thôi."
"Con nha." Tống thị điểm điểm cái trán của nữ nhi nói: "Nghĩ biện pháp làm cha ngươi vui vẻ, cũng không thể làm mệt chính ngươi."
Tống thị vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng nha hoàn nói: "Phu nhân, tổ yến đã nấu xong, người là muốn bây giờ dùng , hay là để cho nguội mới dùng?"
"Bưng vào đi." Tống thị nói, quay sang, nóii với Tô Giáng Thần : "Con nên ăn nhiều một chút, dù thế nào, cũng không thể tha hao tổn thân mình."
Tô Giáng Thần nghe được ý trong lời của Tống thị , trong lòng ấm áp . Những năm gần đây, người đối tốt với nàng , trừ bỏ Tống thị, vẫn là Tống thị, những người khác, cho dù là cha ruột của chính nàng , cũng không thân như vậy.
Đợi cho nha hoàn kia tiến vào, Tô Giáng Thần kinh ngạc phát hiện bộ dạng của nha
thập phần thanh tú, nàng không khỏi đem ánh mắt hướng về phía Tống thị, chỉ thấy trên khuôn mặt đoan trang của Tống thị, cất dấu một tia cô đơn bình thường không dễ phát hiện .
Tô Giáng Thần trong lòng ảm đạm, nàng khẽ vuốt cái bát đang nóng hầm hập trong tay , trong lòng nhưng không sự ấm áp như trước, ngược lại lộ ra một tia bi thương.
Tô Giáng Thần chậm rãi ăn trong bát tổ yến, nhưng một chút mùi vị cũng không có.
Đợi nàng ăn xong tổ yến, đặt bát đặt xuống bàn , nha hoàn kia cũng thực thông minh, lập tức lại múc thêm một bát.
Tô Giáng Thần đưa tay ngăn trở nàng, nói: "Không cần."
Quay đầu lại ,liền nhìn thấy nửa bát tổ yến của Tống thị đều đặt ở đó, Tống thị đã nghiêng đầu trên cẩm tháp đi vào giấc ngủ.
Tô Giáng Thần đứng dậy, nha hoàn kia lập tức đi vào nội thất ôm ra một tấm chăn bông, Tô Giáng Thần tiếp nhận, khinh thủ khinh cước đắp lên trên người mẫu thân.
Sau đó, Tô Giáng Thần liền cùng với nha hoàn kia lui ra ngoài.
-----
Tống thị vừa ngủ, liền ngủ đến hai canh giờ, đợi đến lúc nàng tỉnh lại , mới ngạc nhiên phát hiện nữ nhi của chính mình không biết đã đi lúc nào . Nàng đứng dậy chải lại mái tóc một lúc , chuẩn bị thu xếp bữa tối đêm nay .