"Phu nhân, vậy người cũng đừng quên,đến lúc đó tới đón nô tỳ." Hương ma ma đôi mắt ngấn lệ nói: "Nô tỳ nhớ phu nhân, cũng nhớ tiểu chủ tử, lần này rời đi, còn không biết khi nào mới được gặp mặt?"
"Nói bậy gì thế." Tống thị vẫn cười như cũ , "Chuyến này cũng không phải là sinh ly tử biệt , muốn gặp, còn sợ không có cơ hội sao? Ngươi hãy đi thu thập, ta còn muốn xem vài trang kinh thư, tịnh tịnh tâm."
Nói xong, Tống thị liền giở kinh thư ra, Hương ma ma đứng ở nơi đó, nhìn Tống thị không hề thay đổi chủ ý, chỉ có thể đi một bước lại quay đầu nhìn lại rời khỏi Lạc Nguyệt Trai.
Hương ma ma vừa đi khỏi Lạc Nguyệt Trai, Tô Giáng Thần liền tiến vào, Tống thị đối với Tô Giáng Thần nói: "Ngươi vừa rồi đều nghe được."
"Ân." Tô Giáng Thần gật gật đầu.
Tống thị nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Một trăm ngày này dễ qua, nhưng một trăm cuốn kinh thư này, vốn không hề viết xong dễ dàng như vậy , xem thử bản sự của nàng , ta cho dù đợi ba năm cũng không nhất định có thể xem hết đầy đủ một quyển."
Tô Giáng Thần cúi đầu không nói, đây là Tống thị đang dạy nàng làm cách nào để sửa trị đám nô tài không an phận.
"Thôi, chuyện này liền dừng ở đây." Tống thị buông kinh thư, "Con theo ta đi ăn thử thức ăn chay nơi này , đây chính là do chủ trì tự mình xuống bếp nấu , mười dặm bát hương , có bao nhiêu người đỏ mắt mong có. Nữ nhi con thật là có lộc ăn."
------
Trời chạng vạng tối, Tô Giáng Thần và Tống thị ngồi xe ngựa về phủ,nhưng thời điểm đi ngang qua một cái chợ , xe ngựa lại bị chặn lại.
"Sao lại thế này?" Một bà tử quát hỏi .
Từ phía trước một gã sai vặt chạy tới, nói: "Phía trước có hộ gia đình, người cha muốn bán nữ nhi vào kỹ viện, nhưng người mẹ chết sống không chịu, hiện tại ở phía trước giằng co ."
"Đúng là thứ trời đánh, nào có thứ cha mẹ gì lại nhẫn tâm như vậy." Bà tử lẩm bẩm : "Một cô nương tốt, đến kỹ viện, kia không phải chỉ còn đường chết sao?"
Tô Giáng Thần trong lòng căng thẳng, đột nhiên nhớ lại tình hình ngày đó đụng vào Mã Não, tựa hồ cùng với hôm nay có điểm giống. Chẳng lẽ nói, thật là nàng? Vừa nghĩ, trái tim Tô Giáng Thần không khỏi đau xót, nha hoàn thân cận nhất ở kiếp trước, cư nhiên không ngờ lại giúp Triệu Uyển Uyển thiết kế cho chính mình một cái một cái cục như vậy, tiện nhân này, xứng đáng rơi vào trong kỹ viện bị người giày xéo.
Nghĩ đến đây, chuỗi Phật châu trên cổ tay nàng tựa hồ nặng thêm không ít. Nàng đưa tay vuốt ve chuỗi Phật châu, như là khó hiểu lý do vì sao chuỗi Phật châu này lại có thể nặng hơn rất nhiều. Vừa vặn Tống thị nhìn đến chuỗi Phật châu kia, nghĩ đến lời nói làm nhiều việc thiện của đại sư, liền nói với bà tử ở ngoài rèm cửa : "Ngươi đi nhìn một cái, nếu như giá vừa phải, mua trở về cũng được." Đưa đến trong kỹ viện ,quá chà đạp con người, Tống thị trong lòng cũng đối với hành động của người làm cha này thực trơ trẽn.
So với kiếp trước, Tô Giáng Thần lần này một câu cũng không nói, đối với nha đầu Mã Não này , nàng xem như hận tới cực điểm , giờ phút này nếu như nha đầu này ở trước mắt, nàng chỉ sợ sẽ đánh cho nàng ta mấy cái bạt tai, hỏi tiện nhân này, có phải đã quên ân nghĩa cứu giúp hôm đó ?
"Phu nhân, nô tỳ đã hỏi thăm một chút, nghe nói người cha là con ma bài bạc, người mẹ là người bán thức ăn , một ngày cũng bán không được vài đồng, trong nhà có mấy miệng chờ ăn cơm. Hôm trước, người cha đặt cược đặt đỏ cả mắt, nhưng lại đem nữ nhi gán cho chủ nợ vay tiền nặng lãi , chủ nợ kia thấy con gái hắn bộ dạng thanh tú, liền nổi lên gian tâm." Những lời còn lại , bà tử không nói, Tống thị cũng hiểu được , liền đánh gãy lời nàng : "Được rồi, hắn nói muốn bao nhiêu tiền?"