Lúc nửa đêm, Tô Duệ vừa mới từ bên ngoài xã giao trở về, lại ở nửa đường bị một bà tử ngăn lại. Nghe xong lời kể của bà tử , Tô Duệ sắc mặt đại biến, vội vã chạy tới trong sân Tống thị . Còn chưa có đi vào sân, liền phát hiện trong viện đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn bà tử đều đứng ở một bên hầu hạ.
Tô Duệ hướng về trong phòng Tống thị đi đến, nha hoàn lập tức tiến lên kéo mành, Tô Duệ đi vào, liền thấy Tống thị ôm nữ nhi ngồi ở bên giường ngẩn người.
"Ta nghe nói nữ nhi hôm nay thiếu chút nữa bị rắn cắn , đây là có chuyện gì?" Tô Duệ thập phần lo lắng nói: "Nhiều người như vậy trông nom một mình nữ nhi, lại có để xảy ra một sai lầm lớn như vậy, ngươi là đây là chủ mẫu thư kiểu gì thế hả?"
Tống thị thật cẩn thận đem nữ nhi đặt xuống giường, đắp thêm chăn, nhét xong góc chăn, sau đó nói với Tô Duệ : "Lão gia nhẹ giọng một chút, hôm nay, nữ nhi đã rất sợ hãi, làm thế nào cũng không chịu ngủ, thiếp thân vừa mới dỗ nàng đi vào giấc ngù, người nếu như đánh thức nàng, chỉ sợ lại dày vò đến nửa đêm."
Tô Duệ nghe xong lời noí của Tống thị , lại nhìn nữ nhi trong lòng còn có chút không tự nhiên, vừa rồi nhất thời sốt ruột, giọng điệu của hắn có hơi nặng .
Tô Duệ và Tống thị đi ra gian ngoài, hai người ngồi ở trên ghế gấm, Tô Duệ nói: "Đây là có chuyện gì? Đang hảo hao ở trong vườn, làm sao có thể xuất hiện rắn?"
Tô Duệ đã sống ở đây mấy chục năm, đều chưa từng nghe người ta nói có xà, hôm nay nghe được nữ nhi thiếu chút nữa bị rắn cắn , vừa mới bắt đầu là lo lắng cho nữ nhi, tiếp theo liền giận chó đánh mèo Tống thị quản gia bất lợi, nay tỉnh táo lại, liền cảm thấy sự tình có điểm kỳ quái.
Tống thị cầm khăn tay, chậm ở khóe mắt , sau đó nói: "Thiếp thân cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hỏi nữ nhi, nữ nhi lại vừa bị dọa sợ, cái gì cũng không chịu nói, hỏi hai đứa nha hoàn, chỉ nghe nói con rắn kia là đột nhiên xuất hiện ở trong lương đình . Về phần Yên di nương, đã được uống thuốc, đang ngủ ở phòng kế bên, thiếp thân cũng không nỡ vì chuyện này mà đánh thức nàng, nên chờ lão gia trở về, lại cẩn thận lưu lại mấy nha hoàn ở lại trong vườn quan sát."
Tô Duệ có điểm kỳ quái, liếc mắt nhìn Tống thị một cái, chỉ thấy dưới ánh nến , Tống thị ánh mắt sưng đỏ, sắc mặt tiều tụy. Tâm hắn cũng mềm xuống, đem thê tử kéo vào trong lòng, nói: "Việc này, nàng xử trí là được, làm gì phải đợi ta giải quyết?" Chẳng lẽ Tống thị lại cho rằng chính mình không tín nhiệm nàng sao?
Tống thị nhìn ra nghi hoặc cùng không lý giải được của Tô Duệ, hốc mắt đỏ lên, nước mắt đột nhiên rơi xuống, Tô Duệ trước nay chỉ nhìn thấy một Tống thị kiên cường , một Tống thị hiền lành , một Tống thị ôn nhu , nhưng đây lại lần đầu nhìn thấy một Tống thị có bộ dạng như thế ủy khuất , ôm bả vai Tống thị nói: "Ai, nàng thật là , đang êm đẹp khóc cái gì?"
Tống thị nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn Tô Duệ một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, nước mắt từng dòng từng dòng chảy xuống, một giọt nước mắt rơi xuống đúng vào mu bàn tay của Tô Duệ , nóng bỏng làm cho hắn có điểm đau lòng.
Ôm thê tử, Tô Duệ an ủi nói: "Mọi sự có ta, nàng đừng lo lắng."
Tống thị nức nở nói: "Thiếp thân vốn không nên đem loại chuyện bẩn thỉu này làm phiền lão gia,nhưng trong phủ này, ai chẳng biết thiếp thân yêu thương nữ nhi, chỉ cần có liên lụy đến nữ nhi, cho dù thiếp thân xử trí công bằng, cũng khó tránh khỏi cũng miệng lưỡi người đời. Trong phủ , từ trên xuống dưới trên trăm người đều đang nhìn, những khúc ngoặc trong đó , lại không phải chỉ cần thiếp thân mở miệng là có thể nói rõ ràng. Lão gia, coi như là người thương yêu nữ nhi cũng tốt, coi như người là vì thiếp thân cũng tốt, việc này, thật đúng là phải để lão gia ra mặt xử trí mới có thể chặn được miệng lưỡi của hạ nhân , hơn nữa, hôm nay có người dám dùng rắn đối phó nữ nhi, ngày mai, còn không biết kẻ tiểu nhân bỉ ổi này lại lấy cái gì đến đối phó nữ nhi, thiếp thân thật sự rất sợ hãi."