Ninh ma ma dẫn Tô Giáng Thần đi ăn một chút đồ, ở trên đường trở về, Ninh ma ma ý vị thâm sâu nói với Tô Giáng Thần : "Tiểu thư, người có từng nghe qua, kiêm nghe tắc minh thiên tín tắc ám, những lời này?"
Tô Giáng Thần ngẩn người, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nói: "Chưa từng."
"Ý của câu này , chính là nói , nếu muốn biết sự tình chân tướng, luôn luôn không thể chỉ nghe lời nói của một bên , có một số việc, không đơn giản như vẻ mặt bên ngoài, còn phải xem cả bề mặt bên trong của sự vật. Thế nhân dễ dàng bị vẻ ngoài mê hoặc, đó là bởi vì chỉ tin một bên chỉ nghe một phía , nếu như làm được tin cả hai bên nghe từ hai phía, có vài thứ, cho dù chính mình nhìn không thấy, cũng có thể suy đoán được ." Ninh ma ma thấy chính mình đã nói xa chủ đề, liền vội vàng chuyển về chủ đề chính, "Có một số người , mà lời của họ nghe ra tựa hồ là vì mình tốt, nhưng kỳ thật, đều là vì chính họ tính toán . Tiểu thư tuổi còn nhỏ, không rõ cũng là chuyện thường ,chỉ là tiểu thư phải nhớ kỹ , lời của người khác nói, chưa chắc đều là thật sự."
Tô Giáng Thần tâm tư khẽ chấn động, đã hiểu ý tứ trong lời nói của Ninh ma ma, cũng không đợi nàng hỏi ra nghi vấn của bản thân, đã bị Ninh ma ma đưa đến trước mặt Tống thị trước mặt.
Tống thị nắm tay nữ nhi , đi về hướng cửa Thuỳ Hoa , Tô Giáng Thần muốn hỏi, lại nhìn thấy nụ cười của mẫu thân ,tất cả nghi vấn bỗng dưng đều tan biết mất. Chỉ có phụ thân, chỉ có phụ thân mới có thể làm cho mẫu thân khẩn trương như thế, cũng chỉ có phụ thân trở về, mới có thể làm cho thái độ của mẫu thân trở nên khác thường, sáng sớm liền trang điểm chỉnh tề chờ đợi.
Quả nhiên như Tô Giáng Thần sở liệu, không bao lâu sau, liền nhìn nhìn Tô Duệ mang theo gã sai vặt hướng về cửa Thuỳ Hoa đi tới, nhưng khiến Tô Giáng Thần cảm thấy kỳ quái là, đi theo đằng sau Tô Duệ là một cỗ kiệu nhỏ ,mí mắt Tô Giáng Thần khẽ giật không ngừng , nàng dự cảm thấy có chuyện không ổn.
Quả nhiên, Tô Duệ cùng với thê tử và mấy vị di nương hàn huyên vài câu, liền đi thẳng vào vấn đề nói: " Thời gian ta ở bên ngoài cũng không ngắn, bên người cũng có người hầu hạ thỏa đáng. Ở kinh thành, ta gặp được một người đồng hương , thấy ta lẻ loi một mình, liền làm chủ giúp ta nạp một phòng thiếp thất. Nay ta trở về, nàng cũng sẽ theo ta trở về." Sau đó, hắn giương giọng nói: "Tú Cần, đi ra bái kiến phu nhân."
Tô Giáng Thần ngẩng đầu nhìn Tống thị, chỉ thấy mặt nàng biến sắc trắng bệch , vui sướng vì hội tụ, lại vì người thiếp mới này mà biến mất không còn một mảnh. Tô Giáng Thần nắm chặt bàn tay, mím môi, cắn chặt răng, tình hình này, cũng giống như ngày đó Tống Tử Tuấn mang theo ngoại thất (* thiếp thất nuôi ở bên ngoài ) trở về, trong lòng nàng chỉ còn khiếp sợ cùng căm phẫn, thống khổ cùng xấu hổ đan xem, trong nháy mắt liền nổi lên trong lòng, muốn khống chế cũng không khống chế nổi. Cũng bởi vì vậy, nàng mới tính toán đem Triệu Uyển Uyển đưa cho Tử Tuấn làm thiếp thất, dùng để chèn ép kẻ ngoại thất kia, kết quả, trừ bỏ sói đói, lại rước về mãnh hổ, thật đúng là báo ứng.
Cái vị di nương kêu là Tú Cần kia từ trên cỗ kiệu nhỏ chậm rãi bước ra, nhìn thấy Tống thị không nhanh không chậm hành lễ, lễ số vừa đầy đủ lại thể hiện ra có giáo dưỡng. Xem ra vị di nương này cũng không phải là nữ tử bình thường .
Tô Duệ cũng rất nhanh giải đáp nghi hoặc của mọi người, "Tú Cần xuất thân từ đại hộ nhân gia, sau khi gia đạo sa sút , sống nhờ ở nhà đồng hương của ta. Sau lại, đồng hương của ta phải đi xa nhậm chức, Tú Cần không phải là gia quyến của hắn, nên cũng không tiện mang theo , liền làm mai cho ta , đồng ý cuộc hôn nhân này."
Ánh mắt Tống thị từ trên mặt Tô Duệ chuyển qua trên bụng Tú Cần , sau đó hỏi: "Đứa nhỏ đã mấy tháng rồi?"
Tô Duệ nghe vậy, có điểm đỏ mặt ngượng ngùng , sau đó nhẹ giọng nói: "Ba tháng ."
"Thật thật là song hỷ lâm môn." Tống thị thay đổi lạnh nhạt vừa rồi, cười nói: "Lão gia, nếu cái thai này là nam nhi, thì Tô gia có hậu rồi ."