[Dịch]Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 122 : Đừng mơ tưởng hồ lộng chủ tử




"Ý lão gia là hỏi, vì sao mỗi lần lão gia đi kinh thành đều không hề gặp qua việc này? Kỳ thật vô cùng đơn giản , di nương là không thể gặp khách nhân , quy định này đều chỉ lập ở trước mặt người trong nhà , không phải là để cho người bên ngoài xem, là cho đám nô tài ở dưới xem, ai mới là chủ tử, ai mới là nô tài, lời nói của ai mới là luật? Ai cho thể diện, mới là thật có thể diện? Bằng không, di nương thành chủ tử, vậy thì làm sao còn đích thứ chi phân?" Từ ma ma cười giải thích nói: "Lão gia nhìn thấy , đều là phu nhân của những người đó , các vị di nương, đều tránh ở trong phòng của chính mình . Lão gia lại làm sao có thể biết, người kinh thành có những quy củ gì? Lại làm sao có thể hiểu được, những chuyện riêng tư trong đại trạch? Hơn nữa, Bình Châu cách xa kinh thành, là nơi hẻo lánh, từ trước đến nay cũng không quá chú ý đến những điều này, cũng khó trách lão gia sơ sót việc này."

"Cũng là ta kiến thức thiển cận ." Tô Duệ cảm thán nói, "Ngươi đã nói ra , vậy quy củ trong nhà này , cũng đến lúc phải lập rồi."

"Lão gia phân phó xuống dưới, nô tỳ tự nhiên tận tâm hết mình, bất quá, mọi việc đều phải có kế hoạch, lão gia phải đưa ra một kế hoạch cho nô tỳ mới được." Từ ma ma nhận lệnh.

"Trước tiên bắt đầu từ tiểu thư đi." Tô Duệ nói, "Di nương không biết lễ độ, nhốt tại ở trong nhà cũng không thể xảy ra náo gì. Tiểu thư lại không giống, ngày sau phải xuất giá, còn phải xuất môn gặp khách, nếu như mất lễ độ, thì chính là đã làm mất thể diện của Tô phủ ."

Từ ma ma lên tiếng vâng, liền cung kính lui xuống ——

Sáng sớm ngày hôm sau, Từ ma ma đi vào trong viện của Tô Giáng Thần .

"Ma ma đến đây sớm như vậy, chẳng lẽ là có việc gì quan trọng sao?" Tô Giáng Thần mỉm cười hỏi, Trân Châu bưng trà đưa cho Từ ma ma.

Từ ma ma đáp: "Là ý tứ của lão gia , muốn nô tỳ lại đây dạy tiểu thư một ít quy củ."

Tô Giáng Thần nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, đây là ý tứ gì, chẳng lẽ chỉ bởi vì cái mụ chủ chứa kia nói mấy câu, toàn bộ Tô phủ liền biến thành người không có quy củ sao?

Từ ma ma liếc mắt nhìn Tô Giáng Thần , sau đó không nhanh không chậm nói: "Những quy củ này, có lớn có nhỏ, có người nói, chỉ cần ở trong trường hợp lớn không xảy ra sơ sót gì là được rồi, nhưng cái gọi là trường hợp lớn, lại tùy người mà không giống nhau. Có những nữ tử gả cho người ta, những người mà cả đời tiếp xúc, nhiều nhất cũng chỉ là công công bà bà, tam cô lục bà, có xảy ra sai lầm gì, cũng không có gì đáng lo. Nhưng lại có những nữ tử, từ nhỏ chính là con nhà phú quý , những người mà nàng ta phải đối mặt , đều là những quý nhân xuất thân từ nơi quyền quý , những người này cũng vô cùng chú trọng quy củ, tư thế , bước chân ,đều phải phù hợp với mẫu mực tiểu thư khuê các , một điểm qua loa cũng đều không thể."

Tô Giáng Thần nhìn chằm chằm Từ ma ma một hồi lâu, chậm rãi nói: "Ta bất quá chỉ là nữ nhi của một thương nhân ,về sau những người mà ta phải gặp, nhiều nhất cũng chỉ là công công bà bà, tam cô lục bà , có sai xót gì , ta nghĩ cũng không có gì đáng lo đi."

"Việc này cũng không nói chuẩn được, ta xem tướng mạo của tiểu thư , nhưng là quý nhân chi tướng." Từ ma ma cười nói.

"Có phải quý nhân hay không, ta cũng không rõ lắm . Bất quá, ta nghĩ Từ ma ma kiến thức rộng , chẳng bằng kẻ cho ta nghe thử , chuyện của vị bà cô kia của ta đi, cố lẽ ta còn có chút hứng thứ nghe ngươi nói chuyện." Tô Giáng Thần nâng tách trà lên, nhấp một ngụm nói: "Ta ngồi ở chỗ này, cũng không phải là vì muốn nghe ngươi nói cái gì quy củ , Từ ma ma."

Sắc mặt Từ ma ma cứng đờ, nói: "Chuyện của lão thái thái , không cần hỏi nô tỳ, nô tỳ và lão..."

"Ngươi cũng không cần giả bộ ngớ ngẩn với ta, nơi này hiện tại chỉ có ngươi và ta, ngươi nói ra, ta đảm bảo không nói ra ngoài. Ngươi nếu như không chịu nói, ta sẽ thập phần lo lắng, lo lắng vị ma ma từ trong cung đi ra như ngươi, trốn ở trong nhà của ta , rốt cuộc là đang mưu đồ cái gì?" Tô Giáng Thần đánh gãy lời của Từ ma ma, đi thẳng vào vấn đề nói: "Ta mặc dù có chút nhỏ tuổi , nhưng cũng không dễ hồ lộng . Ngươi tốt nhất nên nghĩ cho kĩ tiếp theo nên nói gì, nếu không , ta có thể có cả trăm cách, khiến cho ngươi không thể tiếp tục ở nổi trong Tô phủ ."

Sắc mặt Từ mẹ bỗng trở nên ngưng trọng, đây là lần đầu tiên nàng mặt đối mặt giao phong như thế với Tô Giáng Thần , nàng nói với Tô Giáng Thần : "Nô tỳ còn có thể mưu đồ gì được chứ . "

"Ta nói rồi , lý do này thuyết phục không được ta, cũng thuyết phục không được chính ngươi." Tô Giáng Thần buông mạnh tách trà xuống , nói với Từ ma ma: "Ngươi là người hầu hạ bên cạnh Ninh hoàng quý phi , nhưng theo ta được biết, năm đó tất cả người hầu đều bị tuẫn táng. Ngươi còn sống đi ra, không phải vì ngươi vận khí tốt, cũng không phải là vì hoàng quý phi cầu tình, chỉ sợ đương kim Hoàng Thượng xem ngươi như là một quân cờ sống, dùng để đối phó cái vị ..." Những lời còn lại, Tô Giáng Thần dùng môi ngữ nói ra, Từ ma ma nghe xong, sắc mặt kịch biến, tuổi còn nhỏ như vậy, cư nhiên có thể thăm dò thánh tâm,nữ tử này nhưng lại có tâm tư thâm trầm như thế?

Kỳ thật, Tô Giáng Thần biết được, hoàn toàn là dựa vào trí nhớ kiếp trước, còn có những tin tức tìm hiểu được từ Ninh ma ma kết hợp cùng một chỗ, sau đó tự mình suy ngẫm ra.

"Ma ma , có biết một câu, gọi là thỏ khôn chết, chó săn bị giết?" Tô Giáng Thần đối với biến hóa của Từ ma ma rõ ràng như lòng bàn tay, nàng nói: "Ngươi cổ động cha ta, đơn giản là muốn tìm một cơ hội, để cho cha ta đưa ta vào cung,mà một khi ta đã vào cung , ngươi muốn tiếp cận thiên tử tương lai thì cơ hội cũng nhiều hơn rất nhiều. Có phải hay không?"

Từ ma ma lúc này thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với những suy đoán của tiểu thư , nàng không phủ nhận, ngược lại thừa nhận nói: "Đúng vậy, ta xem nương của người có vài phần thủ đoạn, nếu như người có thể học hỏi vài phần , thì sống xót ở trong cung đình cũng không phải là việc khó, hơn nữa, phụ thân người đối với việc đoạt lại danh hiệu hoàng thương, là vô cùng khát vọng, như vậy đưa ngươi vào cung, là cách tốt nhất , cũng là con đường tắt nhanh nhất."

Tô Giáng Thần khoanh hai tay ở trước ngực, nhìn Từ ma ma tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi cảm thấy ta có thể trở thành quân cờ của người, tùy ngươi bài bố?"

"Không dám." Từ ma ma cúi đầu nói: "Nô tỳ chính là cảm thấy, tiểu thư hoàn toàn có thể làm người trên muôn người."

"Làm người như Ninh hoàng quý phi sao? Sinh tử đều không phải do chính mình, vinh nhục hưng suy cũng không phải do chính mình." Tô Giáng Thần nở nụ cười, nếu không phải đã trải qua một phen sinh tử, nàng có lẽ còn có thể đối với chốncung đình có chút mong đợi, "Trên đời này,điều đáng buồn nhất , chính là kẻ không thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình , ngươi cảm thấy ta là loại người này sao? Sẽ đem vận mệnh của chính mình giao cho người không biết rõ,để cho người ta đi bài bố chính mình, thẳng cho đến khi mất đi sinh mệnh mới thôi sao?"

Từ ma ma lại cả kinh,nữ tử trước mắt, nhưng lại có thể nhìn xuyên thấu như thế , người như nàng mặc dù đã sống đến từng này tuổi, vẫn còn có vài thứ không thể hiểu rõ , nhìn không thấu, ngược lại nữ tử này, cư nhiên như thế thoải mái nhìn rõ nhìn thấu nhân sinh như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.