Nói xong, Tống thị chuẩn bị đi đến viện của nữ nhi, đem Hương ma ma và Thường ma ma chuyển lại đây, kết quả, Ninh ma ma ngăn nàng lại nói: "Nếu như muốn hại tiểu thư, phu nhân cũng sẽ không thể đề phòng được . Chẳng bằng đem bọn họ lưu lại, nếu như thực sự có động tĩnh gì, phu nhân ngược lại có thể khống chế bọn họ trước ."
Tống thị nghe vậy, suy tư nửa ngày mới nói: "Theo ý kiến của ngươi..."
"Tạm thời không cần đả thảo kinh xà." Ninh ma ma nói: "Thường ma ma và Hương ma ma ở trong phòng của tiểu thư hà tất có thể kiếm được lợi ích gì."
Tống thị im lặng không nói gì, Ninh ma ma cũng không khuyên nữa , để cho nàng một mình bình tĩnh suy ngẫm ——
"Cảm ơn ân điển của phu nhân ." Bích Xuân quỳ xuống nói: "Nô tỳ sẽ luông ghi nhớ những lời dạy bảo của phu nhân ."
Tống thị uống một ngụm trà, sau đó nở nụ cười ấm áp nói: "Ngươi hiện đã là nương tử của một vị quản sự , không nên hơi một tí liền quỳ ."
Bích Xuân từ trong tay Bích Thủy tiếp nhận tráp do phu nhân thưởng , sau đó liền đứng lên nói: "Tất cả điều này đều là do phu nhân ân điển."
Tống thị cụp mắt xuống nói: "Nghe nói ngươi muốn thay Bích Hương xin một cuộc hôn nhân?"
Bích Xuân lập tức đáp: "Đúng vậy, Bích Hương và nô tỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nay nô tỳ đã có nơi có chốn, lại muốn vì Bích Hương cũng cầu một mối hảo nhân duyên."
Tống thị tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt có một tia mệt mỏi, đối với chuyện của Bích Hương , nàng làm sao lại không biết?Nha đầu này luôn luôn tâm cao khí ngạo, làm sao tình nguyện thua dưới người khác. Chính mình chân trước vừa đi, nha đầu kia liền đã tự mình bò lên giường, thật không biết xấu hổ. Bất quá, nếu như lão gia không lên tiếng, chính mình cũng không cần thiết phải nói gì nữa.
"Nếu như vậy, ngươi cảm thấy Chu trang đầu như thế nào?" Tống thị hỏi Bích Xuân, nói là hỏi, không bằng nói là thăm xét, dò thử thái độ của Bích Xuân, dò thử tâm tư của Bích Hương .
Bích Xuân cả kinh, ngẩng đầu nhìn Tống thị ,lại vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tống thị , nàng vội vàng cúi đầu xuống, âm thầm kinh hãi. Chuyện của Bích Hương , xem ra phu nhân đã biết được , bất quá, trước mắt nàng không có lên tiếng muốn xử phạt, nói vậy cũng là có lòng muổn tha cho Bích Hương một lối thoát, chỉ chờ xem Bích Hương có biể quý trọng may mắn này hay không? Nhưng vừa nghíc đến Bích Hương một nữ tử xinh đẹp như vậy lại phối lcho lão trang đầu một hán tử lỗ mãng như thế, Bích Xuân có điểm không đành lòng, nhưng quay đầu suy nghĩ lại, Bích Hương dù sao cũng là bị lão gia phá thân , quản sự tốt một chút, nào dám muốn nữ tử như vậy ?Phối cho một gã sai vặt, Bích Hương cái nha đầu kia chỉ sợ càng không muốn. Vì thế Bích Xuân uyển chuyển nói: "Này dù sao cũng là chung thân đại sự của Bích Hương ,phu nhân vẫn nên hỏi qua nàng một chút có vẻ sẽ tốt hơn. Nô tỳ mặc dù cùng nàng thân như tỷ muội, nhưng cũng không thể vượt qua nàng, tự mình quyết định."
Tống thị thản nhiên ưhm một tiếng, sau đó để cho Bích Xuân lui xuống .
Bích Xuân vừa đi ra khỏi phòng, liền vội vàng chạy tới trong phòng Bích Hương , vụng trộm cùng Bích Hương nói chuyện một hồi. Đến ngày hôm sau, Tống thị hỏi ý Bích Hương , Bích Hương không chút do dự đồng ý ngay, Tống thị liền thưởng cho nàng một bộ đồ trang sức giống như của Bích Xuân , còn tặng nàng bộ y phục Hải Đường màu hồng mới.
Ngày của Bích Hương rất nhanh được định , Tống thị bận rộn một hồi, sau đó lại bắt đầu bận tế tổ, chuyện lớn chuyện nhỏ qua năm mới . Tô Giáng Thần có đôi khi cũng sẽ ở một bên giúp đỡ Tống thị. Vừa mới bắt đầu, Tống thị cũng không dám buông tay cho Tô Giáng Thần tự làm, sau lại cảm thấy nữ nhi làm việc có bài bản hẳn hoi , liền quyết định buông tay để nàng làm, Tô Giáng Thần cũng không có làm cho nàng thất vọng, chẳng những dẹp bỏ được một số kẻ xương xóc, còn đem chuyện này làm rất thỏa thoả đáng đáng.
Bước vào năm mới, thời điểm Tô Giáng Thần mặc vào bộ đồ mới , hoàn toàn không thể tin được, mình đã trọng sinh được gần một năm, nghĩ cái tết âm lịch cuối cùng ở kiếp trước , nước mắt của nàng không tự chủ được rơi xuống .
Sau khi tết âm lịch qua đi, Tô Duệ liền nhận được một phong thư của Triệu lão thái thái . Mở thư ra vừa đọc, Tô Duệ không khỏi thổn thức. Hóa ra Triệu lão thái thái và mẫu thân của Tô Duệ là thân tỷ muội, Triệu lão thái thái gả cho một vị Thượng Thư làm quan thái thái,còn mẫu thân của Tô Duệ lại gả cho một thương nhân, cách biệt trời nam đất bắc, rất ít lui tới. Bất quá, các nàng vẫn thường xuyên viết thư qua lại , bởi vậy Tô Duệ cũng biết có một người dì như vậy.Lúc mẫu thân qua đời, cũng từng tha thiết dặn hắn, nếu như ngày sau gặp được dì, phải chiêu đãi thật tốt. Mà nay,con trai của Triệu lão thái thái tháng trước qua đời, nên sau đó cháu gái và lão thái thái sống với nhau.Những kẻ thân thích ở bên ngoài muốn chặt đứt hương khói của Triệu gia , nên bắt đầu nghĩ cách giở trò, lão thái thái chịu không nổi, đành nghĩ cách ,muốn đến chỗ của hắn tị nạn một khoảng thời gian.
Tô Duệ và Tống thị thương lượng vơi nhau, sau đó quyết định đem Nghi Niên cư quét tước sạch sẽ để cho Triệu lão thái thái ở, mà Tô Giáng Thần từ chỗ nha hoàn nghe nói Nghi Niên cư sắp sửa chữa lại,kim thêu trong tay "dinh" một tiếng liền rơi xuống đất, thật lâu sau vân không hồi thần lại.
Nên đến, vẫn là tránh không khỏi, cứ tưởng rằng lần này sẽ không thể gặp lại Triệu Uyển Uyển, nhưng vận mệnh vẫn là một trò đùa, vẫn đem người kia đưa đến bên người nàng. Tô Giáng Thần mân miệng, âm thầm cân nhắc, đầu tháng ba năm nay, theo đạo lý mà nói, Hoàng Thượng nên băng hà , nhưng cho đến hôm nay, đều không có nghe được tin tức gì về việc hoàng đế băng hà, Tô Giáng Thần liền không thể không ngập trong hoài nghi, có một số việc đã bất tri bất giác thay đổi. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ đến, Triệu lão thái thái vẫn đến đây, vẫn dựa theo thời gian giống như trước kia đi vào Tô phủ.
Tô Giáng Thần nói với Trân Châu : "Ta muốn đi đến chỗ phu nhân , ngươi tìm cho ta một bộ y phục." Đây là muốn Trân Châu đi chọn lựa y phục, Trân Châu là một người lanh lẹ, liền tức khắc đi chọn lựa.
Tô Giáng Thần và Trân Châu đến trước cửa phòng Tống thị , Tô Giáng Thần mơ hồ nghe được tiếng Tống thị mắng chửi người : "Một nha đầu nhãi nhép, nhưng lại dám cả gan làm loạn như thế, thật là không biết hổ thẹn."
Tô Giáng Thần cước bộ dừng một chút, một tiểu nha hoàn nhìn thấy Tô Giáng Thần lại đây, nhớ đến động tĩnh trong phòng , lập tức cất giọng nói: "Phu nhân, tiểu thư đến đây."
Trong phòng Tống thị bỗng chốc trở nên im lặng , Tô Giáng Thần đưa mắt nhìn tiểu nha hoàn , sau đó khi tiểu nha hoàn kéo mành thì bước đi vào.
Tô Giáng Thần hành lễ với Tống thị xong, nhìn thấy một nha hoàn và một bà tử đang quỳ gối . Tống thị thấy Tô Giáng Thần ở đây, cũng không tiện lại phát tác, nên nói: "Các ngươi bản thân tự mình đi lĩnh hai mươi gậy."
Nha hoàn và bà tử cung kính lui xuống . Tô Giáng Thần đứng ở bên cạnh Tống thị , giúp nàng đấm bóp vai, Tống thị kéo tay nữ nhi nói: "Con à, nương có phải hay không càng ngày càng vô dụng ?"
Tô Giáng Thần nếu như không biết chuyện, có lẽ còn không rõ ý tứ của Tống thị , nhưng Tô Giáng Thần lại là người hiểu chuyện , vì thế nàng an ủi mẫu thân nói: "Con người đều là ăn ngũ cốc hoa màu , sao có thể mọi chuyện đều biết trước, việc việc đều giải quyết thoả đáng?"
Tống thị vỗ vỗ tay nữ nhi nói: "Ta hiện nay chỉ có một hi vọng, chính là hi vọng tìm cho con một vị hôn phu thật tốt." Sau đó, Tống thị lại dừng một chút, nói: "Nương cả đời này, có lẽ là không có gì để đáng trông cậy vào nữa ." Tống thị mấy ngày nay vẫn đang lo lắng thân thể của chính mình, nhưng lại không thể thỉnh đại phu đến bắt mạch, đáy lòng bất ổn , thập phần sợ hãi, cũng bởi vì chuyện này , nàng càng thêm cảm thấy cuộc sống của mình càng thêm vô vọng.