Nói xong , Từ ma ma ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Duệ nói: "Nói một lời đại bất kính, dựa vào thân phận của nô tỳ , đi đến bất cứ một hầu môn công phủ nào cũng không phải là chuyện khó. Nhưng nô tỳ cũng biết rõ , cái gọi là hầu môn công phủ, cũng đều giống như trong cung , khắp nơi chôn dấu sát khí. Nô tỳ suy nghĩ , tuổi tác của mình đã lớn, cũng không chịu nổi áp lực, cách tốt nhất, vẫn là tìm một nhà lương thiện để cư trú thì tốt rồi."
Nói tới đây, Tô Duệ cảm thấy chính mình thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải là cung nữ tự mình trốn ra ngoài , như vậy hết thảy là tốt rồi nói."Ma ma nói với ta nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ để cho ta biết lai lịch của ngươi sao?"
Từ ma ma nở nụ cười, sắc mặt thập phần hòa ái, nàng nói: "Tất nhiên là không phải. Nô tỳ tìm đến lão gia, một là cầu phù hộ, hai là muốn sau khi già trăm tuổi, cũng có một nơi để về, miễn cho trở thành cô hồn dã quỷ, ba là, lão gia không phải ngóng trông có con trai trưởng sao? Nô tỳ bất tài, năm đó ở bên người hoàng quý phi, xác thực cũng nhớ được vài phương thuốc, có thể giúp lão gia có được con trai."
Trên mặt Tô Duệ hiện ra một tia kinh hỉ, lập tức giận tái mặt nói: "Ma ma, đừng nghĩ là Tô mỗ ta dễ hồ lộng , ngươi nhất định còn có yêu cầu khác, cứ nói ra đi."
"Nô tỳ cũng không có yêu cầu nào khác, ba bữa cơm no, áo cơm vô ưu, sau trăm tuổi, một khối bảo địa để chết già là được." Từ ma ma vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu như lão gia không tin , nô tỳ cũng chỉ đành tìm một chỗ khác."
"Nếu đã như vậy, Tô mỗ cũng không để ý đến việc nuôi dưỡng một vị ma ma." Tô Duệ dịu đi sắc mặt nói: "Chỉ cần những điều ma ma nói là thật sự, Tô phủ chính là nơi dưỡng lão của ma ma, Tô Duệ những điểm khác không dám nói, nhưng điểm này, Tô mỗ vẫn là làm được ."
"Vậy nô tỳ ngay tại đây tạ ơn lão gia ." Từ ma ma có được lời hứa hẹn, trong lòng an tâm, nói tiếp: "Kỳ thật, nô tỳ hôm nay lại đây, còn có một việc, chưa nói rõ ràng."
"Chuyện gì?" Tô Duệ hỏi.
"Đã nhiều ngày, Bạch di nương đều thưởng cho Phỉ Thúy cô nương canh tránh thai, nô tỳ cảm thấy không ổn lắm, nhưng Bạch di nương nói đây là quy củ, nô tỳ cũng không dám nói gì thêm ." Từ ma ma thấy sắc mặt Tô Duệ đại biến, trong lòng hiểu rõ , mồi lửa nà thêm vào thực đúng lúc."Phu nhân từng phân phó qua nô tỳ, phải chiếu cố Phỉ Thúy cô nương nhiều hơn , nếu như được nhất tử bán nữ , kia cũng là cốt nhục của lão gia, con của phu nhân . Nay Bạch di nương làm như vậy, nô tỳ thật sự là hổ thẹn với sự phân phó của phu nhân ."
Này đến đây, trong lòng Tô Duệ vừa vui mừng lại vừa cảm thấy áy náy. Hắn vui mừng là vì Tống thị mọi nơi để vì hắn suy nghĩ, áy náy là vì chính mình cư nhiên không tin nàng, liền bởi vì vào lời thì thầm bên gối vủa mấy di nương , chính mình chẳng những gây bất hòa với Tống thị, cũng bắt đầu phòng bị nàng, cứ cho rằng chính mình không có con trai, đều là do Tống thị ở sau lưng giở trò quỷ.
"Ngươi trở về làm việc đi, việc này, ta đều có tính toán." Tô Duệ vẫy tay cho Từ ma ma lui xuống , Từ ma cũng là thông mình, biết lửa đã đủ, chuyển biến tốt liền thu, chậm rãi lui xuống ——
Trời còn chưa sáng, Tô Giáng Thần liền đã thức dậy rất sớm, đầu tiên là đi đến phòng Tống thị , thấy Tống thị còn đang ngủ say , không đành lòng đánh thức, ngồi ở một bên thêu thùa .
Ninh ma ma chạy qua từ rất sớm , liền thấy thân hình nho nhỏ của Tô Giáng Thần, đang ngồi ở trên nhuyễn tháp thêu thùa. Ninh ma ma trong lòng thở dài một tiếng, tiểu thư thật sự càng càng làm cho người ta nghĩ không thông , mỗi ngày đều cầm kim chỉ ở trong tay, một khắc cũng không thể nhàn rỗi, đâu có điểm nào giống như nhữnn đứa nhỏ ở tuổi này .
Tô Giáng Thần nhìn thấy Ninh ma ma, liền lên tiếng hô: "Ma ma sớm như vậy đã lại đây, có chuyện gì sao?"
"Nô tỳ nghe người trong phòng đại phu nhân nói, lục cô nãi nãi hôm nay muốn về thăm nhà ." Ninh ma ma không thích vị lục cô nãi nãi ( con thứ 6 của lão thái thái )này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai , luôn cảm thấy nàng ta tính cách quá mức bén nhọn , mọi chuyện đều tranh cường háo thắng, tài hoa lại ở mức bình thường.
"Ừm?" Tô Giáng Thần có điểm ngạc nhiên, "Còn gì nữa không?"
Ninh ma ma đưa mắt nhìn chung quanh một cái, thấy đều là người của Tô phủ mang tới ,mới yên tâm nói: "Nghe nói, lục cô nãi nãi gia phân nhà ( tách ra khỏi gia đình chính) trước, lục cô nãi nãi kia chịu không ít cực khổ, không được phân bao nhiêu gia sản. Còn nghe nói lục cô gia ( chồng của lục cô nãi nãi ) buôn bán với người ta, thua lỗ không ít. Năm kia lên kinh đi thi, còn đắc tội quyền quý, bị người đuổi ra khỏi trường thi."
Tô Giáng Thần nhăn mày, nàng đối với người di nương ( dì) thật sự là không có ấn tượng gì lắm , chỉ nhớ rõ năm đó tướng công của nàng ta thi đỗ bảng nhãn, sau lại một đường gió êm sóng lặng thăng chức, Tống phủ bởi vì nịnh bợ nàng ta, tặng rất nhiều tài vật, trong đó không ít là hồi muôn của nàng , nhưng sau đó bọn họ chẳng những trả lại, còn thêm vào không ít thứ , nói là lễ vật cho lão thái thái . Kỳ thật, bọn họ làm như vậy, là muốn phân rõ giới tuyến với Tống phủ, lại không muốn rơi vào miệng người đời , nói bọn họ ngỗ nghịch bất hiếu.
Làm quan , sợ nhất là bút trong tay Ngự Sử , nhưng Ngự Sử cũng là người, cũng không phải mọi thứ đều biết. Chỉ cần không làm quá ồn ào , làm cho quá mức khoa trương, Ngự Sử cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt .
Buông kim chỉ trong tay , khóe miệng Tô Giáng Thần xẹt qua một nụ tiếu, nếu lục cô nãi nãi đã có giá trị như vậy, nếu như không lợi dùng, chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao .
Tống thị rất nhanh liền rời giường , thấy Tô Giáng Thần đã có mặt, cũng không kinh ngạc, đợi nàng rửa mặt chải đầu một phen, Tô Giáng Thần và nha hoàn đều đã đem đồ ăn sáng dọn xong . Tống thị thực vừa lòng biểu hiện của nữ nhi , dù sao nữ nhi còn nhỏ như vậy, đã hiểu được hầu hạ người khác, ngày sau gả cho nhà như thế nào, đều sẽ không chịu thiệt thòi.
Sau khi ăn xong , Tống thị và Tô Giáng Thần liền đi đến viện của lão thái thái , còn chưa bước vào sân,từ rất xa chợt nghe được trong phòng mẫu thân truyền đến từng đợt tiếng cười đùa. Tống thị nhíu mày, mẫu thân vừa mới thuyên giảm, sao lại không chịu tĩnh dưỡng. Bất quá, nàng cũng không có nghĩ gì nhiều , tiếp tục tiến bước vào trong phòng của mẫu thân .
Tô Giáng Thần đi theo sau lưng Tống thị vừa vào, kết quả lại thấy được một người không thể nghĩ ra được đang đứng ở trước giường của lão thái thái , nhìn tấm lưng kia, Tô Giáng Thần cảm thấy từ trong ngực của chính mình truyền đến từng cơn đau nhói, giống như là có người đang dùng đao chậm rãi đâm vào tim nàng , khắp cả người đều là máu, lại không có nơi nào giảm bớt.
"Ha ha, miệng của Tuấn nhi đúng là ngọt." Lão thái thái vui cười hớn hở nói, sau đó chỉ vào phía sau Tống Tử Tuấn nói: "Con còn không mau đi thỉnh an cô mẫu của con đi?"
Tống Tử Tuấn xoay người, hắn hôm nay mặc một kiện áo bào màu đỏ dài tay cổ tròn thêu tơ vàng , trên thắt lưng đeo một chuỗi ngọc kim tương , chân mang một đôi giày song long hí châu thêu sợi vàng , quả nhiên là tuấn tú vô cùng.
Hắn đi tới nói với Tống thị : "Chất nhi xin thỉnh an cô ." Sau đó thấy đứng sau lưng Tống thị là một tiểu cô nương , trên mặc một kiện áo màu vàng nhả thêu một nhánh mẫu đơn , dưới mặc một kiện váy hoa xòe màu trắng, liền hành lễ nói: "Vị này ,nói vậy chính là biểu muội Giáng Thần , biểu muội hữu lễ ."
Tô Giáng Thần tiến lên hánh lễ nói: "Gặp qua biểu ca."