[Dịch]Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi

Chương 24 : Khí thế của nàng




Hành động này của Thịnh Y Diễm đã thành công giấu được dân chúng, nhưng lại không thể gạt được đại tướng quân Tiêu Hổ nhãn lực hơn người. Hắn thấy khuê nữ nhà mình cật lực phát giận, lại bị Thịnh Y Diễm đánh cho một quyền, hắn lập tức biết có chuyện không tốt, muốn tiến lên tương trợ. Bất đắc dĩ một điều là hắn vừa động thân mình, trước mặt liền xuất hiện một cánh tay chắn ngang, cẩm bào đen tuyền thêu họa tiết phi long, khí thế bức người, đúng là Quân Khanh Liệt.

Hắn cả kinh, đón nhận đôi đồng tử trầm lãnh của thái tử, thân mình hắn cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn ái nữ bị dẫm đạp. Giờ phút này, thấy Quân Khanh Liệt không ngăn trở mình nữa, hắn vội vàng tiến lên, bộ dáng sợ hãi đem Tiêu Diệp Nhi ôm vào lòng. Thấy mặt mũi Tiêu Diệp Nhi nhem nhuốc, cánh môi biến thành màu xanh, ngất đi không biết gì nữa, lửa giận của hắn lại bùng cháy dữ dội.

Dưới sự tức giận thì làm gì còn lý trí, đem Tiêu Diệp Nhi giao cho tỳ nữ bên cạnh, hắn liền xoay người rút kiếm ra đánh về phía Thịnh Y Diễm. Hắn không giống như Tiêu Diệp Nhi, một kiếm này như bão táp, hướng thẳng vị trí yếu hại ở cổ Thịnh Y Diễm đâm tới, hiển nhiên là muốn lấy tính mạng nàng, vì nữ nhi báo thù, vì Tiêu phủ rửa nhục.

Thịnh Y Diễm thấy hắn vọt tới, mắt đẹp híp lại nhìn mũi nhọn băng lãnh kia hướng nàng đâm tới. Nàng không có nội lực gì, không biết mấy trò nhón mũi chân mà bay lên, nhưng vậy cũng không có nghĩa là nàng sẽ để yên, mặc đối phương muốn làm gì thì làm. Kiếp trước, nàng tinh thông hai mươi tám loại vũ khí, về nhĩ lực của nàng thì cho dù hai mắt bị che kín, nàng cũng có thể phi châm trúng đóa hoa đang bay, về nhãn lực của nàng, đừng nói là biết chút khinh công, dù động tác của Tiêu Hổ có nhanh hơn nữa, ở trong mắt nàng cũng sẽ biến thành động tác chậm chạp. Dựa vào kinh nghiệm nghênh địch của nàng, cũng đủ biết được mỗi một nhược điểm trên cơ thể đối phương, cũng đủ đoạt mạng người đó mà không tốn chút sức lực nào.

Nàng không có nội lực, không biết khinh công, không có nghĩa là đến nơi này nàng sẽ trở thành phế vật, phải thúc thủ chịu trói. Ở kiếp trước, nàng không cam lòng bị nô dịch, không muốn chấp nhận số phận, từ một cô gái bình thường nhất trong tổ chức, tuổi còn trẻ đã trở thành đệ nhất nữ sát thủ, ở nơi này, nàng cũng có thể trở thành duy ngã độc tôn, một lần nữa tạo ra một con đường đầy vinh quang. Nàng không tin khi không có súng ống đạn dược, tinh hoa của công phu thời hiện đại được lắng đọng sau ngàn năm, cứ như vậy chịu thua trước công phu thời cổ đại này!

Tiêu gia không nên dây vào nàng, chọc vào nàng sẽ trở thành đá kê chân cho nàng, trở thành kẻ bị Thịnh Y Diễm nàng lôi ra lập uy ở dị thế này, khiến cho thế nhân đều biết nhị cô nương của phủ thái phó không phải là người dễ chọc! Tốt nhất nên suy xét rõ ràng!

Trong mắt, hàn băng nhất thời tăng lên, Thịnh Y Diễm kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân nâng kiếm chắn kiếm của Tiêu Hổ, nàng chật vật ngửa người ra sau, nằm lên trên lưng ngựa, tay phải vung lung tung. Tiêu Hổ không nghĩ tới chính mình dùng một chưởng như lôi đình cư nhiên cũng rơi vào khoảng không, lại thấy Thịnh Y Diễm bày ra bộ dáng không biết võ công, đang cực kỳ thất kinh để trêu đùa hắn, hồ lộng dân chúng, nhất thời, hắn giận sôi lên.

Kiếm trong tay đối kháng cùng kiếm của Thịnh Y Diễm, ngược lại tạo ra một trận hoa mỹ, hắn hét lớn một tiếng, lại lần nữa hướng ngực Thịnh Y Diễm đâm tới: “Lão tử giết ngươi!”

Thịnh Y Diễm ngăn đón một kiếm này, rốt cuộc vì không có nội lực, cộng thêm thân thể này quá yếu, cổ tay nàng bị nội lực của Tiêu Hổ chấn tới đau đớn, năm ngón tay vô lực, suýt nữa buông kiếm ra. Nhưng chút đau đớn này đối với nàng mà nói, thật sự không tính là cái gì, có linh hồn cường hãn, sao nàng có thể ngay cả kiếm cũng không bắt được?

Rất nhanh, Thịnh Y Diễm hiểu được đối phương chính là cao thủ, nàng không thể kéo dài, thân thể nhu nhược này không chịu được lâu, tốc chiến tốc thắng mới tốt.

Dung nhan hiện lên vẻ sắc bén, Thịnh Y Diễm đảo khách thành chủ, lấy công làm thủ, thấy Tiêu Hổ đâm tới ngực mình, lần này nàng không tránh mà còn tiến tới, ngồi thẳng dậy, sau đó hô to hướng Tiêu Hổ đánh tới. Thân thể của nàng nghiêng xuống, đầu vai đón nhận lưỡi kiếm, đồng thời, kiếm trong tay đột nhiên lấy một góc độ kỳ diệu chém qua mặt Tiêu Hổ, một kiếm này không cần tốn chút sức lực nào, lạnh thấu xương, tàn nhẫn còn hơn cả hai kiếm như kình phong kia của Tiêu Hổ.

Gió nổi lên, tóc đen bên ngoài mũ phượng của Thịnh Y Diễm đón gió bay bay. Một tia sáng mờ cuối cùng nơi chân trời chiếu qua mái tóc, hạ xuống khuôn mặt nàng, nhiễm đỏ dung nhan băng lãnh của nàng, khuôn mặt như tuyết trắng vạn năm, dù được tia nắng chiếu vào vẫn tỏa ra khí lạnh bức người. Đôi mắt nàng như ngôi sao sáng chói trong đêm đông, dù gió lạnh thổi lớn cỡ nào, cũng không giấu được mũi nhọn lạnh như băng trong đó. Cánh môi nàng được tia nắng chiếu rọi, càng thêm kiều diễm ướt át, như đóa hoa xinh đẹp đang ra sức nở rộ, đôi môi ấy lại tạo ra đường cong sắc bén.

Giờ khắc này, dung nhan tuyệt mỹ lãnh diễm như sương, thân hình mảnh khảnh bá khí như rồng, tỏa ra sát khí ngập trời. Dưới tình thế bắt buộc mà lãnh khốc, khí thế kia tuyệt đối không kém nam nhi chút nào!

Đó là một cỗ khí thế bị ép tắm trong máu lửa, bị nhìn thấu tâm can nhưng vẫn không sợ hãi, khí thế gặp phật sát phật, gặp quỷ trảm quỷ, thiên địa hồng hoang, duy ngã độc tôn!

Trong lòng biết Thịnh Y Diễm không có nội lực, mà Tiêu Hổ lại là cao thủ xếp thứ năm Trung Tử quốc, sợ nàng chịu thiệt, Quân Khanh Liệt lập tức đi ra, cánh tay nâng lên, nhưng mà hắn lại nhìn thấy tóc đen của Thịnh Y Diễm tung bay phái sau gương mặt, tâm thần hắn liền chấn động, bất tri bất giác dừng lại.

Phượng Đế Tu lại bĩu môi khi thấy Tiêu Hổ tới gần, Thịnh Y Diễm kinh hô, ôm ngực lười biếng tựa vào kiệu hoa, trong tao nhã tuấn dật lộ ra một cỗ hơi thở lười biếng.

Hắn cũng không quên, nữ nhân này rất phúc hắc, có công phu còn giả vờ giả vịt. Nàng không sợ Tiêu Hổ! Đó là nàng nắm chắc phần thắng nên mới thế!

Nhưng khi hắn nhìn thấy Thịnh Y Diễm cư nhiên dùng đầu vai nghênh đón một kiếm của Tiêu Hổ, vẻ mặt vốn không chút để ý của hắn chợt ngây ngẩn, đôi mắt đen láy như mặc ngọc hiện lên vẻ ảo não.

Bị ép tắm trong máu lửa mà không sợ hãi chút nào, đó là bởi vì không chần chừ, vì chỉ có một mình nàng độc hành, biết phía trước có nguy hiểm, trừ bỏ chính nàng, không ai có thể giúp nàng ngăn cản, cũng là vì biết con đường phía trước mặc dù hắc ám như đêm đen, cũng không có đường lui, chỉ có bất chấp tất cả nà leo lên đỉnh núi, đi đến cuối con đường, mới có trời cao biển rộng, có được cơ hội thở dốc.

Nàng như vậy, làm cho hắn xúc động, giống như nhìn thấy chính mình trong đêm tối nhiều năm trước, đồng dạng cũng khiến tâm hắn bỗng nhiên nảy sinh phiền chán cùng tức giận, thương tiếc cùng buồn bực. Nữ nhân này, nàng rốt cuộc có biết chính mình là nữ tử hay không? Nữ nhân có thể tìm nam nhân dựa vào, như vậy cũng chẳng có ai chê cười nàng!

Cậy mạnh! Cậy mạnh đáng chết đáng giận!

Hắn rõ ràng ở nơi này, nàng lại tự hại mình như thế, nàng có sở thích tự hại bản thân sao? Trong lòng Phượng Đế Tu cáu giận nhớ kỹ hành động này của nàng, ngón trỏ tay phải ngưng tụ khí đạn lạnh lẽo bắn thẳng vào Tiêu Hổ.

Giờ khắc này, hắn không nghĩ một chút, hắn là người nào của Thịnh Y Diễm, vì sao Thịnh Y Diễm phải dựa vào hắn? Mà hắn cũng chưa phát hiện ra, xưa nay tâm hắn lạnh lùng như hàn băng, cư nhiên cũng có thời điểm nảy sinh hảo tâm, rút đao tương trợ, thương hương tiếc ngọc.

Nhưng mà một khí đạn này của hắn còn chưa bắn ra, hắn đột nhiên thu tay lại, dung nhan vốn chán nản của hắn bỗng nhiên giãn ra, trong đôi mắt lại hiện lên một tia sung sướng giảo hoạt.

Cùng lúc đó, ở bên kia, Tiêu Hổ cũng bị khí thế của Thịnh Y Diễm chấn nhiếp. Hắn vạn lần không nghĩ tới, nàng chỉ là một nữ tử đang độ tuổi thanh xuân, vẫn còn là một nữ tử khuê các, một nữ tử mang danh bao cỏ truyền xa thế nhưng trên người tản ra một cỗ khí thế lăng liệt như vậy, hắn không thể ức chế mà sửng sốt một chút.

Cao thủ so chiêu làm sao tồn tại nửa điểm phân tâm? Hắn vừa sửng sốt, kiếm của Thịnh Y Diễm đã đâm đến mặt. Một tiếng thét kinh hãi từ phía sau truyền đến, là phu nhân của hắn, tâm thần hắn nhất thời tỉnh lại, muốn tránh né. Mà một mũi ám khí đánh tới, cũng đúng lúc làm trật kiếm phong của Thịnh Y Diễm, một kiếm kia không thể đâm thẳng ngạch tâm của Tiêu Hổ, nhưng cũng mang theo lực đạo đông lạnh xoẹt qua mắt phải của hắn, qua mũi, kéo dài tận sang trái.

Máu tươi đầm đìa, kiếm quang lóe lên, đỏ sẫm bay múa, một kiếm xoẹt qua, thân mình Thịnh Y Diễm mượn lực ngả xuống, nhưng mà từ phía sau lại có một đạo mũi nhọn ép thẳng tới, nàng biết, đó là mẫu thân của Tiêu Diệp Nhi - Tiêu phu nhân. Ánh mắt sắc bén lợi hại, khóe môi tràn đầy ý cười lạnh lùng, nàng dùng sức xoay lưng, nghiêng người rơi xuống đất, kiếm trong tay vung lên, liền chống lại sát khí sau lưng.

Nhưng mà nàng vừa động, bên hông co rút đau đớn một trận, khiến hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt. Chết tiệt, thân thể này không dùng được! Thời điểm mấu chốt cư nhiên khiến nàng đau muốn chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.