[Dịch] Kara No Kyoukai - の

Quyển 4 - Garan no Dou (Động Miếu)-Chương 6 : Chương 6




Chìm sâu vào giấc mộng, trong ý thức mơ hồ vẫn không ngừng suy nghĩ.

SHIKI đã không còn tồn tại. Tôi chỉ có một mình.

Tại sao cậu ta lại phải đổi chỗ, sau đó biến mất? Cậu ta biến mất là vì muốn bảo vệ thứ gì?

Tìm lại trong ký ức của Ryougi Shiki, cuối cùng tôi đã hiểu.

Có lẽ… SHIKI muốn bảo vệ giấc mơ của mình. Giấc mơ được sống hạnh phúc của cậu ta.

Đó là người bạn học ấy sao? Hay là cậu thiến niên khiến cho cậu ta xem đó là hình mẫu mà bản thân hướng đến?

Đã không thể biết được nữa.

SHIKI biến mất là vì để cậu ta và Ryougi Shiki đều có thể tồn tại.

Để lại cho tôi sự cô độc sâu sắc này.

oOo

Ánh sáng ban mai chiếu vào.

Đôi mắt đã hồi phục thị lực của tôi thức tỉnh từ giấc ngủ ấm áp.

Tôi nằm ngủ trên giường. Hằn là cô phù thủy kia đã xử lý ổn thỏa chuyện tối qua.

Không, những chuyện đó đều không quan trọng. Bây giờ nên cẩn thận suy nghĩ thật kỹ về chuyện của cậu ta.

Tôi giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, đầu cũng không cử động, cảm thụ không khí buổi sớm mai.

Tỉnh dậy vì ánh sáng, đó là chuyện rất lâu tôi chưa được trải nghiệm qua.

Mong muốn sở hữu mờ nhạt. Chỉ có ánh mặt trời trong vắt chiếu sáng bóng tối sâu tận trong trái tim.

Cái tôi có lúc này là một sinh mệnh tạm thời…

Đã không thể trở về là tôi như trước nữa, giống như đã hòa tan, biến mất trong ánh mặt trời. Sự tồn tại của Ryougi Shiki, thứ cô ta mơ thấy, tất cả cùng biến mất.

Nếu như có thể khóc, tôi cũng rất muốn rơi lệ. Nhưng hốc mắt vẫn luôn khô khốc. Chỉ có một lần khóc… bởi vì rơi nước mắt vì chuyện đó là sai lầm.

Ngay cả khi không cách nào quay lại nữa, tôi cũng sẽ không hối hận.

Giống như bóng tối dần nhạt đi đi dưới ánh bình minh.

Chỉ biến mất một cách sạch sẽ, có lẽ cậu ta cũng hi vọng như thế.

- Chào buổi sáng, Shiki.

Một giọng nói vang lên bên tai.

Tôi chỉ nghiêng đầu sang bên cạnh.

Một người bạn đã quen biết cách đây khá lâu đang đứng đó. Cặp kính gọng đen, mái tóc không hề chải chuốt, thật sự chẳng có chút thay đổi nào.

- Còn nhớ tôi không…?

Giọng nói khe khẽ run rẩy.

À, vẫn nhớ. Cậu vẫn luôn chờ đợi Shiki. Chỉ có cậu vẫn luôn bảo vệ tôi.

- Kokutou Mikiya, nghe giống như tên của một nhà thơ người Pháp.

Nghe tôi nói vậy, cậu ta bật cười.

Nụ cười vẫn thế, hoàn toàn giống như lúc gặp mặt trong lớp sau giờ học mỗi ngày.

Trong đó ẩn chưa bao nhiêu nỗ lực, tôi cũng không biết được.

Chỉ là… cậu ta cũng vậy, vẫn nhớ lời hẹn đó.

- Thời tiết hôm nay đúng là rất đẹp. Tôi tới đưa cậu về.

Ánh mắt ngân ngấn nước, cậu ta cố làm vẻ tự nhiên, nói.

Đối với người trống rỗng như tôi, chuyện đó còn ấm áp hơn tất cả mọi thứ. Một nụ cười chứ không phải nước mắt, đó là thứ mà người bạn này lựa chọn.

Cô độc chứ không cô lập, đó là thứ mà SHIKI lựa chọn.

Còn tôi, vẫn chưa lựa chọn bên nào.

- À, có tồn tại thứ gì mà không thể thiếu được không?

Tôi ngơ ngác nhìn nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của cậu ta.

Đến bao giờ nhìn đủ mới thôi.

Mặc dù việc đó không thể giúp lấp đầy lỗ hổng trong ngực tôi, nhưng giờ phút này, ngoài chuyện đó ra tôi không muốn làm gì khác cả.

Nụ cười ấm áp của cậu ta.

Bởi vì nó cũng là nụ cười tồn tại trong ký ức của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.