Màn đêm bao phủ, tiếng gió thê lương, không gian quỷ dị yên tĩnh, chỉ có hồng y nam tử không ngừng vung loan đao ngăn cản một loạt mũi tên nhằm vào chính mình, hắn đương nhiên nghe thấy tiếng kéo dây cung nặng nề ẩn sau bóng đêm, không dấu vết quay đầu nhìn phía nữ nhân mềm nhũn nằm dưới sàn nhà cách hắn không xa.
Không ngờ nữ nhân kia thế mà lại nhắm mắt chịu chết, đôi mắt ẩn sau mặt nạ bạc chợt căng thẳng, hắn theo bản năng muốn lao về phía Mạn Phi Lạc, giống như muốn cứu nàng hơn...
Nhưng đường đường là Thiên Nhẫn các chủ, mặc dù túy ý thành tính nhưng hắn vẫn giữ lí trí của mình, chính một tia lí trí này đã ngăn cản động tác của hắn. Hắn nhớ mục đích đêm nay của mình chính là giết nàng, hiện tại có thích khách lai lịch không rõ giúp một tay không phải đúng theo ý hắn sao! Vì thế hắn ép mình thu liễm tâm tình lại, không để ý đến bàn tay nắm loan đao của mình siết chặt đến mức nào.
Sau cùng, Hồng y nam tử vẫn phi thân ra ngoài hành lang dài, không động nhìn mũi tên đen kia xé gió lao tới thân thể nữ nhân. Vạt áo đỏ thẫm như màu máu của hắn ở đêm đen đặc biệt nổi bật, thần thái cô độc cao ngạo không cho phép người đến gần.
Gió vẫn lạnh lùng nhưng thanh khiết như làn nước, dày đặc sát khí quẩn quanh.
Keng! Một tiếng giòn tan vang lên. Trên không trung bất ngờ truyền đến thanh âm kim loại va chạm vào nhau.
Đau đớn không kéo đến như dự kiến, Mạn Châu không dấu vết thở ra một hơi sức tàn.
“Mạn Phi Lạc?” Đột nhiên có một giọng nói âm trầm lành lạnh được đẩy vào tai nàng.
Ngón tay nắm chặt ngân châm dưới ống tay áo vì một tiếng gọi khẽ này mà buông lỏng ra. Mạn Châu đau đớn đến cơ hồ muốn mở mắt đều rất khó khăn, nàng nhận ra được người đến là ai, hắn là A Lệ của nàng. Hắn đến cứu nàng, nàng đã luôn tin tưởng!
Cung Lệ Hoa một thân cẩm bào màu đen chậm rãi bước vào trong phòng, cung tên trong tay đã ném cho Tang Dực đứng ở phía xa từ sớm. Cả người hắn cao lớn thon dài giống như tử thần bước trong bóng đêm mà ra, lẫm lẫm sát khí sắc bén.
Mưa tên lập tức đình chỉ, dưới bóng đêm mờ ảo nặng nề trong Huyết Phượng cung, dần dần hiện lên một đội ngũ đông đảo xếp thành một vòng cung bao bọc trước nội viện của nàng, trên tay mỗi ngự lâm quân đều cầm xạ tiễn cùng thương đao, chờ trực mệnh lệnh tấn công thích khách.
Thích khách đang ẩn mình nhìn tốc độ bày binh bố trận trong nháy mắt như vậy cũng phải âm thầm tái mặt.
“Để lại một người sống, hảo hảo tra hỏi!” Cung Lệ Hoa cảm nhận được sát khí vô hình hướng về phía mình, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, hắn không nhìn Tang Dực phần phó một câu, liền đi sâu vào trong phòng.
Gió lại nổi lên, đèn lồng múa lượn, dưới một ám hiệu của Tang Dực, Huyết Phượng cung giống như hoàn toàn biến đổi, nhất thời tiếng binh khí va chạm, tiếng người hô hào, tiếng âm thanh ma sát của mưa tên với không khí,... tất cả giống như loạn cả lên .
"Như thế nào rồi?" Nội phòng hỗn loạn, Cung Lệ Hoa vừa bước chân vào liền gặp nữ tử lẳng lặng nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
“Chưa chết được! A Lệ..." Mạn Châu vô lực nỉ non, giọng nàng thực yếu.
" Đừng động! Trẫm đưa ngươi đi chữa thương ! " Lập tức muốn bế người lên, Cung Lệ Hoa nâng mắt nhìn một màn hỗn loạn bên ngoài Huyết Phượng cung một cái, lại cúi đầu nhìn người trong long nói.
Nữ nhân hiện tại giống như một chiếc lá héo úa vô lực nằm trong lòng hắn, khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh như những lần hắn nhìn thấy nàng, khóe môi còn vương chút nụ cười thản nhiên. Máu chảy ra thấm đẫm toàn bộ y phục y phục của nàng rồi, mũi tên còn xuyên qua người nàng như cũ, vậy mà nàng vẫn nhếch được khóe môi nói với hắn 'chưa chết được'.
Hành động của Cung Lệ Hoa thực nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng vẫn tác động đến miệng vết thương trên người Mạn Châu, Mạn Châu cảm nhận cơn đau ở bả vai cùng trước ngực không ngừng tập kích, nàng cắn chặt răng, bàn tay nhỏ bé không dấu vết nắm chặt long bào của hắn.
Cảm giác nằm trong lòng hắn đều an toàn, Mạn Châu không quan tâm đến cảnh chém giết bên ngoài kia nữa, cả người đều vùi sâu vào lòng hắn.
Cung Lệ Hoa ôm nàng xuyên qua bóng đêm trong hoàng cung, cảm giác không khí cắt qua da mặt lạnh lẽo làm cho Mạn Châu không nhịn được mở mắt ra, quan sát khuôn cằm không rõ lắm của hắn.
Cung Lệ Hoa biết nữ nhân trong lòng mặc dù suy yếu nhưng vẫn có thể duy trì được, tâm tình đột nhiên thả lỏng không ít.
" A Lệ, ta vẫn đợi ngươi đến, ta biết ngươi hội hiểu ánh đèn của ta… " Ngữ khí của nàng yếu ớt nhưng tràn đầy kiên định đạm mac.
Cung Lệ Hoa vừa nghe thì trong lòng trầm xuống, hắn vốn dĩ đứng trên mái nhà Thần Ngưng lâu ngắm hoàng cung của mình khi chìm trong bóng đêm, bỗng nhiên phát hiện cửa sổ Huyết Phượng cung đối diện sáng lên ngọn đèn leo lét đỏ hồng, bất an trong lòng không diễn tả thành lời, hắn lập tức cho người đi điều tra một chút..
Ai ngờ nghe được kết quả điều tra vừa đến, lại nhìn thấy một đám hắc y nhân bao vây Huyết Phượng cung mưu đồ ám hại nữ nhân của hắn !
Còn có, Độc Cô Cự Dã, Thiên Nhẫn các gì đó, hắn nhớ kĩ.
" Ngủ đi ! Trẫm đưa ngươi đến Chính Kiền cung ! " Cung Lệ Hoa trầm giọng nói, người trong lòng giống như thực suy kiệt dần dần nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên hắn có chút hiểu rõ ngày đó tại sao Mạn Hùng nhất quyết muốn hắn hứa phải hảo hảo bảo hộ cho Mạn Phi Lạc an toàn, nguyên lai đều có nguyên do.
Quân vô hí ngôn! Cảm giác này chắc hẳn là do lời hứa của mình đi, Cung Lệ Hoa âm thầm suy đoán !
..
Đêm nay, Chính Kiền cung đèn đuốc sáng trưng, tiếp theo một số nơi trong hoàng cung cũng sáng theo, sau đó, gần như toàn bộ hoàng cung đều sáng rực như ban ngày.
Huyết Phượng cung có thích khách đột nhập, Quý Phi nương nương bị ám toán, sống chết không rõ !
Phi tần các cung khác nghe được tin lập tức dẫn người của mình chạy tới Chính Kiền cung, ngay cả Thái hậu cùng Trưởng công chúa cũng cùng nhau đi lại, nhưng vừa mới đi qua đại môn rộng lớn đã bị thống lĩnh cấm quân bao vây ngăn cản.
Cách một đám ngự lâm quân, chỉ thấy các cung nữ không ngừng ra ra vào vào, thần tình hoảng hốt sợ hãi, cả đám người đều sốt ruột sợ hãi đợi ở bên ngoài.
Nếu Quý phi xảy ra chuyện, các nàng cũng đừng mong sống yên thân đi !