[Dịch]Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi

Chương 6 : Diễm quang bắn ra bốn phía




Khóe môi chậm rãi nâng lên, đẹp, nàng không thể không thừa nhận, nữ tử trước mắt đẹp đến cực điểm, dùng cụm từ ‘khuynh quốc khuynh thành’ cũng khó có thể hình dung mỹ mạo của nàng, tươi mát lại theo vài phần xinh đẹp, vài phần mị hoặc, vài phần cuồng dã.

Nàng cười khẽ, đạm mạc như nước, xem ra ông trời đối với nàng cũng không tệ lắm, cho nàng dung nhan tuyệt thế. Huyết Hồ nở nụ cười, giống như cười nhạo, con ngươi lóe ra quang mang không rõ ý tứ hàm xúc. Tay lấy cây trâm trên đầu xuống, đi đến trước giường, cởi y phục nằm xuống. Nàng quá mức mệt nhọc, hơn nữa khối thân thể này thật yếu ớt, Huyết Hồ nằm một lát liền nặng nề ngủ.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ loang lổ chiếu vào phòng, Huyết Hồ mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, từ trên giường bước xuống, cử động thắt lưng một chút, thỏa mãn gợi lên khóe miệng, rất nhanh, nàng liền sửa soạn xong, cố ý vẽ đóa hoa che lấp kiếm hình trên mi tâm. Nhìn lại dung nhan mị hoặc động lòng người, nàng vừa lòng gật gật đầu, tùy ý dùng cây trâm vấn lên mái tóc, dùng qua bữa sáng đơn giản lại bắt đầu chạy đi .

Đến chợ, Huyết Hồ đưa mắt nhìn, rất náo nhiệt, ngựa xe như nước, người đến người đi, thanh âm rao hàng kéo dài không dứt.

Huyết Hồ lập tức bước vào y điếm, lựa chọn một bộ váy dài màu đỏ để thay. Màu đỏ là màu khó mặc nhất, không thích hợp vì có vẻ nó quá mức rêu rao, mà mặc ở trên người nàng, cũng là lóe lên ánh sáng làm cho hai mắt người ta đui mù.

Huyết Hồ giờ phút này, quần lụa mỏng màu lửa đỏ, hiện ra dáng người tuyệt mỹ của nàng, giống như vì nàng mà làm ra cộng thêm khí chất tao nhã, làn da trắng nõn, dung nhan tuyệt mỹ, quang diễm liền bắn ra bốn phía, thoáng chốc hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người.

Chủ y điếm vẻ mặt mang theo ý cười:

“Cô nương, nhìn ngươi mặc bộ y phục này, quả thực chính là tiên nữ”

“Ân, bộ này, ta muốn ” Huyết Hồ thản nhiên nói, giọng điệu lạnh như băng không có một tia độ ấm.

Nhiệt liệt trên khuôn mặt ông chủ trong nháy mắt đông cứng lại, tươi cười cương cứng một giây, lập tức lại cười nói:

“Cô nương, tổng cộng là 30 kim tệ, người xem......”

Huyết Hồ tìm trên toàn thân, tìm ra một cái điếu trụy đưa cho ông chủ.

Chủ y điếm ngẩn người, sắc mặt nháy mắt nghiêm túc, thần sắc mang theo dày đặc hèn mọn:

“Đi đi đi! Không có tiền còn mua quần áo cái gì, lại lấy cái thứ đồ hư này đến quấy rối! Mau vào trong đem bộ quần áo này thay ra cho ta, đừng làm dơ, ta còn muốn bán hàng!

Huyết Hồ nghe vậy, con ngươi nháy mắt lạnh như băng, âm thanh lạnh lùng nói:

“Điếu trụy này cầm lấy làm tín vật, về sau chờ ta có tiền liền cho người mang trả lại cho ngươi”

“Ngươi này kẻ nghèo hèn, không có tiền học người ta mua quần áo làm gì a! Còn khất, cho là lão tử dễ khi dễ phải không, nhanh đem quần áo cởi ra cho ta!” Điếm chủ hai tay chống hông, trên mặt thần sắc hèn mọn càng thêm rõ ràng, rất là tức giận nhìn Huyết Hồ.

Kẻ nghèo hèn, hừ! Huyết Hồ lúc này ở trong lòng cười lạnh một phen, hạ xuống mí mắt, che dấu con ngươi đang dao động, hơi ngẩng đầu, khôi phục biểu tình đạm mạc, giơ lên một chút ý cười tà mị:

“Ngươi có tin không, ta lập tức khiến cho ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.