[Dịch]Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi

Chương 27 : Cảnh xuân vô hạn




Cứ giằng co như vậy một lát, Huyết Hồ mang vẻ mặt thích ý, mặt dày nằm ở trên núi giả, miệng ngậm một ngọn cỏ, đầu gối cánh tay, chân bắt chéo lắc lư, ung dung nhìn hai người trong ao. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bầu trời, khóe môi giơ lên độ cong tuyệt đẹp.

Thời điểm cảnh xuân vô hạn đẹp nhất chính là gần hoàng hôn.

Lục Trúc cũng mang theo vẻ mặt thích ý đứng ở một bên, nheo lại mắt to trong veo như nước, cười hì hì nhìn hai người trong ao lên cũng không được mà xuống cũng không xong.

Giáo dục vừa nãy của Huyết Hồ có vẻ mang tác dụng rất lớn. Giờ phút này, Lục Trúc đúng là không có một chút sợ hãi, mười phần kiên cường trừng mắt nhìn hai người kia. Trừng lớn mắt to âm thầm mắng: Cho ngươi khi dễ tỷ tỷ, xứng đáng!

“Đây là có chuyện gì!?”

Chỉ nghe một tiếng hét phẫn nộ truyền đến, Huyết Hồ nhíu nhíu mày ngồi dậy, từ trên núi giả nhảy xuống, nhấc lên một cơn gió nhẹ, hàn quang trong mắt chợt lóe, lạnh lùng nhìn về người đang tới.

Người tới mặc y phục màu xanh, trên đầu đội ngọc quan, khí thế bàng bạc, uy phong ào ào, khuôn mặt tuấn mỹ cứng rắn, hướng bên người bên cạnh đưa ánh mắt, lập tức có người cầm quần áo ném cho hai người trong ao. Ánh mắt nén giận nhìn về phía hướng Huyết Hồ. Người này không phải ai khác mà chính là Lam đại tướng quân Lam Kì.

“Tướng quân”

Lục Trúc sắc mặt căng thẳng, cung kính hô một tiếng, nhanh chóng thi lễ, mặt mày cúi thấp, bỗng nhiên nàng có chút bất an.

Huyết Hồ nghe vậy, trong lòng liền hiểu được. Đây chính là phụ thân Lam Vũ Lạc rồi, Huyễn Minh quốc Lam đại tướng quân.

Huyễn Vũ đại lục, lấy huyễn thuật vi tôn. Tướng quân, trách không được, thế gia võ thuật, làm sao có thể dễ dàng tha thứ khi trong nhà xuất hiện phế vật. Cho nên mới để mặc người khác tìm mọi cách khi dễ Lam Vũ Lạc. Tuy rằng nàng không biết Lam Vũ Lạc chết như thế nào. Nhưng thông minh như nàng, không tìm hiểu nguồn gốc cũng có thể đoán đại khái. Việc này, nhất định cùng Lam phủ có liên quan. Có một phụ thân như vậy, thật đúng là bất hạnh của Lam Vũ Lạc.

Nghĩ như vậy, phượng mâu Huyết Hồ nâng lên, mặt mày gian manh lộ vẻ đùa cợt. Dời đi tầm mắt dừng lại ở trên người Lam Kì, không coi ai ra đối với Lục Trúc thản nhiên nói:

“Đi thôi, chúng ta trở về”

Lục Trúc liếc liếc mắt thấy sắc mặt âm trầm của Lam Kì, lại nhìn nhìn Huyết Hồ đi ở phía trước, nhấc chân liền đi theo nàng.

“Đứng lại!”

Phía sau truyền đến thanh âm đầy tức giận của Lam Kì:

“Ngươi nghịch nữ, theo ta hồi đại đường nhận hình phạt của gia tộc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.