Chuyện này đã làm quan hệ của hai người lâm vào bế tắc. Nếu như chỉ như thế, vẫn còn chỗ để vãn hồi, dù sao, trong tình yêu không thể có vết ố. Kỷ Thiên Xuyên nhất thời nổi giận, khó hiểu, thống khổ, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể hiểu. Nhưng điểm không thể vãn hồi chính là, danh dự, địa vị, vị trí gia chủ đời sau của Kỷ gia, chính những thứ này đã bức Kỷ Nhạ Yên lâm vào tuyệt cảnh.
Tuy tất cả những chuyện này có quan hệ tới Kỷ Trùng Kiền, nhưng trọng yếu nhất vẫn là bản thân của hắn.
Mà bọn người Kỷ Tiêu Dao càng không thể nói nổi.
Mẫu thân, hai chữ này trong mắt họ là gì? Ẩn chứa tình cảm thế nào?
Dương Thiên Lôi nhớ rất kỹ, mặt mũi mẫu thân tràn ngập nước mặt ngóng nhìn bọn Kỷ Tiêu Dao, thời điểm hỏi có phải bọn họ cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng hay không, ánh mắt kia âm trầm bất định cỡ nào, chờ mong cỡ nào!
Cũng nhớ rất rõ, bọn Kỷ Tiêu Dao đã quay đầu đi chỗ khác như không thấy, mẫu thân tuyệt vọng thế nào.
Vào lúc đó, tâm của mẫu thân đã vỡ nát.
Mười thân sinh nhi tử của mình vậy mà không có đứa nào đứng ra nói giúp cho mẫu thân câu nào, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẫu thân, đau đớn trong đó, ai có thể thể hiểu được?
Sống còn gì lưu luyến!
Chân chân chính chính bức mẫu thân tử vong, chính là mười đứa thân sinh nhi tử vô tình vô nghĩa với mình.
Nhưng mà, dù vậy, trước lúc mẫu thân chết, đã bảo Dương Thiên Lôi nhớ rõ hình dạng và tên của mười huynh đệ tỷ muội của mình, hơn nữa trước khi chết, đã bảo mình phải thương yêu bọn họ, dù có thế nào cũng không cho phép Dương Thiên lôi trả thù bọn họ.
Một khắc đó, đã làm cho Dương Thiên Lôi đau đớn thế nào? Có bao nhiêu phẫn nộ?
Hắn từng là cô nhi, trơ mắt nhìn mẫu thân tuyệt vọng đắm chìm trong nước mắt, trơ mắt nhìn mẫu thân của mình trước khi tự tuyệt đã bảo vệ mười đứa con của mình, hắn cứ như thế nhìn mẫu thân tự tuyệt trước mặt mình.
Mẫu thân phục sinh, tất cả đã trở thành quá khứ!
Nhưng mà, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, nếu như mẫu thân chết thật sự, lúc này, hắn đã không còn ở nơi đây.
Bất kể là Kỷ Thiên Xuyên, hay là bọn Kỷ Tiêu Dao, dù có vi phạm di mệnh của mẫu thân, hắn cũng phải giết bọn họ không còn manh giáp.
...
Tuy ngoài miệng Dương Thiên Lôi vô cùng tỉnh táo nói như thế, nhưng vào lúc này, hắn đã không còn khống chế được cảm xúc của mình, toàn thân của hắn tán mát ra khí tức vô cùng khủng bố, thân thể nhịn không được mà run lên kịch liệt!
- Thiên Lôi, mẫu thân của ngươi vẫn còn sống, còn sống!
Đúng lúc này, Hạ Tích Trúc nhìn ra sự khác thường của Dương Thiên Lôi, vội vàng quát lớn trong óc của Dương Thiên Lôi.
Kỷ Nhạ Yên còn sống, tin tức này, trừ Hạ Tích Trúc và bọn Trần Hinh ra, Trần Phá Thiên và Triệu Tự Long cũng không biết. Bởi vì, Kỷ Nhạ Yên không muốn Kỷ Thiên Xuyên, bọn người Kỷ Tiêu Dao có liên hệ gì. Bởi vì nàng đã chết, hiện tại, nàng chính là mẫu thân của Dương Thiên Lôi.
Nghe được Hạ Tích Trúc nhắc nhở, Dương Thiên Lôi từ từ bình ổn lửa giận trong lòng, dần dần tỉnh táo lại.
...
- Đại ca...
Dương Thiên Lôi cũng không biết là, thời điểm tâm tình của hắn chấn động, Trần Phá Thiên và Triệu Tự Long lại cũng truyền âm cho Kỷ Trùng Tiêu, ánh mắt nhìn Kỷ Trùng Tiêu.
Nhưng mà, Kỷ Trùng Tiêu lại dùng ánh mắt ngăn cản hai người.
Thiên Đạo biến hóa thất thường, ai có thể khống chế?
Kỷ Trùng Tiêu đã từng cảm ngộ Thiên Đạo, nhìn thấy Thiên Cơ, nhưng kết quả xảy ra trên người của Kỷ Nhạ Yên, đã không biến hóa. Kết quả đã hình thành, giải thích còn ý nghĩa gì? Hắn tình nguyện để bản thân rơi vào trong đại kiếp nạn, mà không phải là Kỷ Nhạ Yên. Nhưng mà, đây là chuyện không phải chỉ dựa vào ý chí mà có thể lay chuyển được, thời gian cũng không thể nghịch chuyển.
Kỷ Tiêu Lam được "Quý thân tương trợ", Kỷ Nhạ Yên hoàn thành Bách Thế Luân Hồi gặp phải "Tình kiếp ", đại kiếp nạn của hắn khó qua, hắn thấy rõ Thiên Cơ, nhưng tất cả những chuyện này vì sao lại xảy ra vấn đề trên người Kỷ Nhạ Yên?
Sau khi Kỷ Nhạ Yên hoàn thành Bách Thế Luân Hồi, trở về Kỷ gia. Chuyện này hắn biết rõ nhất, hơn nữa hắn cũng tin tưởng Kỷ Nhạ Yên. Nhưng mà, chính vì hắn thấy rõ Thiên Cơ, cho nên hắn mới không cản thiệp vào chuyện của Kỷ Thiên Xuyên. Nhưng mà, đại kiếp nạn của hắn lại bộc phát, mới gây ra bi kịch hôm nay.
...
- Hô!
Dương Thiên Lôi thở dài một hơi, sau khi bình ổn những bất ổn trong lòng, hắn nhìn vẻ mặt tự trách của Kỷ Trùng Tiêu, nói ra:
- Kỷ gia gia, ta muốn biết ngươi một ít tình huống của thanh bảo kiếm, không biết có thể nói cho ta biết không?
Vừa rồi, Kỷ Trùng Tiêu đã giản thuật lại quá trình Kỷ Trùng Kiền ám hại, đã nói qua một ít về thanh bảo kiếm, nhưng cũng không nói hắn có được bảo kiếm thế nào, làm sao có được, cũng không nói rõ lực lượng và khí linh của bảo kiếm.
- Ngươi muốn biết cái gì? Cứ hỏi đi!
Kỷ Trùng Tiêu nói ra.
...
- Không được!
Kỷ Trùng Tiêu vừa mới nói xong, đúng là lúc này, hắn đã khiếp sợ, trong đầu của hắn truyền ra một âm thanh vô cùng uy nghiêm, ngăn cản hắn nói ra.
- Nói cho hắn biết, nếu có thể đánh bại con yêu nghiệt kia, ta sẽ đích thân trả lời vấn đề của hắn! Nếu như không thể, vậy thì lúc hắn đánh bại rồi đi tìm ta.
Âm thanh kia nói tiếp.
- Ngươi... Ngươi là khí linh của thần kiếm?
Kỷ Trùng Tiêu khiếp sợ hỏi thăm. Tuy hắn đã luyện hóa thần kiếm, hơn nữa có thể phát huy ra uy lực cường đại của thần kiếm, thế nhưng cho tới bây giờ, khí linh trong thần kiếm, hắn chưa bao giờ câu thông được, chuyện lần này đã làm cho hắn khiếp sợ.
- Cái gì khí linh? Ta chính là thần kiếm, thần kiếm chính là ta! Với tu vi của ngươi có thể luyện hóa ta sao? Ta chỉ phối hợp với ngươi thôi. Được rồi, cứ chiếu theo lời ta mà nói với hắn đi.
- Ngươi nói yêu nghiệt, có phải...?
- Là gia hỏa mà hắn sắp giao thủ.
...
- Ta muốn biết, ngươi có được thần kiếm này ở nơi nào? Nó đến từ đâu?
Dương Thiên Lôi không phát hiện sự khác thường của Kỷ Trùng Tiêu, trực tiếp hỏi.
- Thiên Lôi...
Làm cho mọi người kinh ngạc là, vào lúc này thần sắc của Kỷ Trùng Tiêu lại xoắn xuýt, nhìn Dương Thiên Lôi nói ra:
- Thanh thần kiếm này vừa mới nói chuyện với ta...
- Nói chuyện với ngươi?
- Hắn nói, nếu như ngươi có thể đánh bại Tiếu Kiến Nhân, hắn sẽ đích thân nói rõ với ngươi! Nếu như không đánh bại, đợi đến lúc ngươi đánh bại, hãy đi tìm hắn.
Kỷ Trùng Tiêu nói ra.
- Không phải chứ?
Dương Thiên Lôi kinh ngạc nói ra.
- Đại ca, ngươi... Không phải ngươi đã luyện hóa hoàn toàn rồi sao? Chẳng lẽ hắn vẫn không nghe lời ngươi?
Trần Phá Thiên nghi hoặc nên hỏi thăm.
Chương 634: Ngu ngốc. (Hạ)
- Ta vốn cho rằng mình đã luyện hóa hoàn toàn, nhưng mà, hắn vừa mới nói, hắn chỉ phối hợp với ta mà thôi...
Kỷ Trùng Tiêu nói ra.
- Được! Một lời đã định!
Không giống như mọi người, Dương Thiên Lôi càng trở nên hưng phấn, ánh mắt bắn ra tinh quang lóng lánh, nói ra.
Bởi vì Dương Thiên Lôi đã khẳng định, thanh thần kiếm này tuyệt đối là tồn tại ngang hàng với Hiên Viên kiếm hồn và thần bí kiếm hồn, nếu không nói, sẽ không quỷ dị như thế, hơn nữa, đều có chung tính tình thối nát. Đương nhiên, Dương Thiên Lôi cũng từ những lời của thần kiếm này mà xác nhận nó có quan hệ với mình. Nếu không, vì sao khi năng lượng thần bí dung nhập vào trong nó, vẫn lưu lại trong đó, vì sao không trở về thân thể của mình.
Hiển nhiên là hắn cố tình gây ra.
- Kỷ gia gia, còn một vấn đề muốn hỏi ngươi, một chiêu cuối cùng ngươi đấu với Tiếu Kiến Nhân, ngươi có cảm giác được không, nhìn pháp lực và thần niệm hùng hồn của hắn, vì sao lúc đó lại có vẻ như không có sức? Tuy một kiếm của ngươi vô cùng cường hãn, nhưng ta cảm giác, ta cảm thấy hắn phải tiếp được vô cùng nhẹ nhàng mới đúng chứ...
Dương Thiên Lôi tiếp tục hỏi.
- Đúng là như vậy, chiêu thứ nhất qua đi, ta biết rõ mình sẽ thất bại, thời điểm ta phát ra chiêu cuối cùng, mục đích của ta lúc đó rất đơn giản... Đó là muốn ngươi càng thêm lý giải về thực lực của hắn, không nghĩ tới đã làm cho hắn bị trọng thương... Chẳng lẽ hắn cố ý?
- Không quá giống.
Dương Thiên Lôi nhíu mày nói ra. Tuy Dương Thiên Lôi không rõ thực lực của Tiếu Kiến Nhân mạnh yếu ra sao, nhưng với nhận thức của Dương Thiên Lôi với loại yêu nghiệt này, lại biết, tính cách của loại người này, quyết không cho phép mình có bất cứ chuyện mất mặt nào xảy ra, đây là điểm chung của tất cả ác nhân.
Nhưng thực lực của Tiếu Kiến Nhân không phải yếu, vì sao lại bị trọng thương?
Dương Thiên Lôi nghĩ mãi không ra.
...
Khách sạn Tiên Hồn, trong gian phòng Tiếu Kiến Nhân, trong phòng tu luyện.
Lúc này, hắc khí lượn lờ, che kín mỗi một tấc không gian, Tiếu Kiến Nhân khoanh chân ngồi ở giữa, gương mặt rất đáng sợ, giống như cương thi, thân thể run rẩy kịch liệt, rõ ràng đang ở trong trạng thái tu luyện, nhưng hô hấp của hắn dồn dập, nặng nề, giống như tiếng dã thú thở dốc.
Dưới thời không pháp tắc, phải mất đến ba ngày, khói đen mới chui hoàn toàn vào cơ thể, sắc mặt, hô hấp cũng không phục lại bình thường.
- Hô!
Tiếu Kiến Nhân thở dài một hơi, tự nhủ:
- Thực lực Kỷ Trùng Kiền bạo tăng, suýt nữa đã làm bổn tôn tính sai. Khá tốt di vật của lão gia hỏa kia chỉ phối hợp chứ không chính thức hợp nhất với hắn.
Chỉ cần có đều âm thanh này tràn ngập ma khí thao thiên, hiển nhiên, đây hoàn toàn không phải là âm thanh của Tiếu Kiến Nhân.
Hôm nay quyết đấu với Kỷ Trùng Tiêu, hắn đã thắng hiểm, nhưng lại bị trọng thương, không phải do thực lực của hắn, mà là vid đối phó với không gian hỗn độn của Dương Thiên Lôi. Vào lúc này, thực lực của hắn còn chưa tới một phần mười. Bởi vì hắn đã phân ra tám tám sáu mươi bốn đạo phân thân, bài bố trí đại trận ở sáu mươi bốn phương vị trên Vũ Hồn Tinh! Đại trận này dùng để đối phó với Dương Thiên Lôi, đương nhiên không thể bại lộ khi đối phó với Kỷ Trùng Tiêu. Hơn nữa, cũng chỉ có như thế, hắn mới có cảm giác nắm chắc chiến thắng khi đấu với Dương Thiên Lôi.
...
Ba canh giờ qua đi, Dương Thiên Lôi và Tiếu Kiến Nhân trước sau đều tới diễn võ trường.
Trận chiến đỉnh phong sắp sửa bắt đầu.
Ba chữ Mộc chưởng giáo, đã vang vọng khắp diễn võ trường, thậm chí cả Tiên Hồn Thành. Mà Tiếu Kiến Nhân đã sớm bài ra mặt tà ác của mình, trừ Trảm Ma Tông ra, không còn người nào khác. Nhưng mà, thần sắc của Tiếu Kiến Nhân lạnh lùng, giống như không để ý. Lúc này, khí tức của hắn đã khôi phục đến đỉnh phong.
- Cuộc chiến bài danh Ngũ cường, trận đấu cuối cùng, tranh đoạt vị trí quán quân, chính thức bắt đầu! Mời Huyền Thiên Phái chưởng giáo Mộc Dịch Đình, Trảm Ma Tông tông chủ Tiếu Kiến Nhân lên lôi đài.
Âm thanh của Hải Thanh vang lên, trong chốc lát cả diễn võ trường bộc phát ra âm thanh hò hét trợ uy như trời như biển.
- Mộc chưởng giáo, tất thắng! Mộc chưởng giáo, tất thắng!
...
- Hừ, tất thắng sao? Ta sẽ làm cho tất cả các ngươi thất vọng, ta sẽ cho tất cả mọi người nhìn thấy thực lực chân chính của Tiếu Kiến Nhân ta.
Làm cho tất cả tu luyện giả cảm thấy ngoài ý muốn chính là, từ trước đến nay trầm mặc, Tiếu Kiến Nhân giống như bị câm, vào lúc này, lại nói ra lời lẽ âm tàn như thế, âm thanh kia tràn ngập ma khí thao thiên, vang vọng trong phương viên mấy vạn dặm quang diễn võ trường, làm cho ngàn vạn tên tu luyện giả Chân Thần Cảnh, cùng với vô số tu luyện khác nghe thấy rất rõ ràng, chỉ một câu, nhưng làm cho tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi, trong nháy mắt, âm thanh hò hét chung quanh diễn võ trường im bặt, tràng diện vô cùng yên tĩnh.
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Âm thanh của Tiếu Kiến Nhân từ từ lớn hơn vô số lần, cứ quanh quẩn trong óc của vô số tu luyện giả
- Vị trí minh chủ ta bắt buộc phải có! Kẻ thuận ta, ta sẽ dẫn kẻ đó vượt qua Cửu Thiên Đại Kiếp Nạn, kẻ nghịch ta, ta chính là Cửu Thiên Đại Kiếp Nạn! Ha ha ha...
Tiếu Kiến Nhân lạnh lùng, cuồng ngạo, cười to như ta chính là độc tôn, ngữ khí bế nghễ thiên hạ, khí tức khủng bố coi rẻ chúng sinh, cho dù là cao thủ Thiên giai đại viên mãn, vào lúc này cũng cảm thấy bị chấn nhiếp trong thời gian ngắn, lâm vào ngây ngốc.
- Ngu ngốc!
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi nói ra hai chữ.
Âm thanh không lớn, nhưng giống như một thanh lợi kiếm, trực tiếp cắm vào yết hầu Tiếu Kiến Nhân, làm cho tiếng cười của hắn dừng lại.
Đồng thời, hai chữ này như ẩn chứa một cổ khí tức huyền ảo, giống như một làn gió nhẹ thổi qua óc của mọi người, làm cho mọi người khôi phục thanh tĩnh.
Vào lúc này, không phải tất cả tu luyện giả đang ngây ngốc, mà là khiếp sợ!
Khiếp sợ tu vi của Tiếu Kiến Nhân và Mộc Dịch Đình!
Chiến đấu còn chưa bắt đầu, hai người đã giao phong với nhau!
- Phá ma tiên âm?
Tiếu Kiến Nhân lạnh lùng nhìn Dương Thiên Lôi, trong nội tâm tiếp tục kinh ngạc. Rốt cuộc Mộc Dịch Đình này là người nào? Ngay từ đầu Tiếu Kiến Nhân đã xem Mộc Dịch Đình là đối thủ trọng yếu, hơn nữa lúc tiến hành trận đấu, càng ngày càng khó nhằn. Chẳng lẽ trong một thời gian ngắn mà Chủ Thần Ấn của Dương Thiên Lôi đã trở nên mạnh hơn? Mấu chốt nhất là, trên người của Dương Thiên Lôi, hắn không phát hiện khí tức vốn có của địch nhân. Nói thực, nếu như không phải hắn nhìn thấy Dương Thiên Lôi lĩnh ngộ không gian hỗn độn, trong lòng của Tiếu Kiến Nhân, Dương Thiên Lôi đã không trọng yếu bằng Kỷ Trùng Kiền! Đương nhiên, đây không phải vấn đề thực lực, mà là khí tức!