[Dịch]Huyền Nữ Kinh(Sh)(Mới Nhất: Chương 66

Chương 8 : Lão Ngưu Nộn Thảo (Nhất) (Trâu già gặm cỏ)




Huyền Nữ Kinh

Chương 08: Lão Ngưu Nộn Thảo (Nhất) (Trâu già gặm cỏ)

Lạc Phong cùng các đại hán ở phía sau biết Thượng Quan Đào Đào bị con Chu tinh [nhện tinh] Song Diện Y Nhân [Nhện tinh 2 đầu] phun độc vụ, đã sớm chú ý phản ứng dị thường của nàng. Họ nghĩ hai người dù sao cũng là một cặp tình nhân, liền mĩm cười cổ quái xâm xâm đi vượt lên trước. Sau khi vượt qua một đoạn, Lạc Phong còn ngoái đầu lại bảo: “Tiểu huynh đệ, không làm chậm việc hai người nữa, nhớ là cứ đi theo đường sơn lộ này nhé, đừng để yêu quái ăn thịt mất đấy, ha ha ha ha!”

Vương Tiểu Lục biết ý tứ của họ, lại cảm nhận được biến hóa của Thượng Quan Đào Đào, liền hiểu rõ tình huống hiện tại của nàng là do hít phải độc vụ của Song Diện Y Nhân. Nếu hắn không biết rõ thân thế và hoàn cảnh của nữ hài này, nhất định sẽ làm “trâu già gặm cỏ non” một phen, kết thúc cái thân xử nam hai đời của mình rồi. Nhưng Thượng Quan gia tộc không phải là dễ chọc vào, hắn lại biết Thượng Quan Đào Đào đã đính hôn, hôn phu tương lai của nàng là người của Nam Hải Đông phương thế gia. Do đó, để tránh cái nguy hiểm bị người ta diệt khẩu diệt tộc, hắn cố bảo trì ý chí, cắn răng dằn lòng, không dám đi quá nhanh hay quá chậm, cũng cố không quan tâm đến sự cọ sát của cô gái trên lưng mình.

“Ca ca, thiếp nóng quá!” Bàn tay non tơ mơn mởn của Thượng Quan Đào Đào bấu lấy cổ của nam hài, động tình sờ mó khuôn ngực săn chắc của hắn. Môi nàng cuồng nhiệt hôn tán loạn lên cổ hắn, lại phà ra hơi thở nóng bỏng, miệng rên lên từng tiếng như chim non đang đói mồi.

“Con ngốc! Cái kiểu này là đánh thuốc độc chết ta rồi! Ta biết ngươi muốn gì rồi… Nhưng…. Ta thật sự không thể làm điều đó... Ta biết là ngươi hít độc vụ không nhiều, thôi thì cố nhịn chút đi rồi sẽ qua, đừng đùa với lửa như thế chứ!” Thanh âm của Tiểu Lục Tử có phần ấm ức. Sự nhẫn nhịn của hắn cũng đã đến tận cùng. Cô nàng trên lưng này vốn đã bị hắn nhìn tuốt tuồn tuột nhiều lần, tự biết bây giờ khống chế lợn lòng không được, khẳng định hắn và nàng sẽ vầy một trận liệt hỏa cháy suốt ngày đêm. Bất quá, sau khi nghĩ kỹ, chuyện nhức đầu này không chỉ dính dáng đến hai người, có khả năng cả ba gia tộc cùng bị kéo vào vòng phiền phức

“Thiếp muốn lắm…. đâu có ai biết đâu! Nóng quá hết chịu nổi rồi, đừng có đi như thế nữa. Chàng giúp thiếp với… ư ư… như vậy đấy…. như vậy rất thoải mái…. Đừng có dừng lại…. ca ca…. ca ca tốt….” Nữ hài mơ mơ hồ hồ không biết thực tại mình nói cái gì, nhúc nhích cái eo nhỏ xíu qua qua lại lại, vừa khéo chạm hạ thể vào các ngón tay của Tiểu Lục Tử đang bấu đỡ lấy nàng. Điều này khiến nàng cảm thấy rất sung sướng, do đó lại càng nhúc nhích hạ thể dữ dội hơn, hòng tìm kiếm động tác như lúc nãy của nam hài lần nữa.

“Ta giờ mà giúp… ngươi, thì phu quân tương lai của ngươi nhất định sẽ dùng cung cứng tên mạnh truy sát ta mất, không chừng ngươi cũng tham gia nữa đấy. Vì thế, cứ coi như là vì cái đầu nhỏ trên cổ ta, nên ta không thể … làm cái điều đó với ngươi được, hiểu không?” Vương Tiểu Lục vội gia tăng tốc độ, cố bắt kịp bọn Lạc Phong và Lạc Nguyện, lòng hy vọng ở chỗ đông người thì sẽ khống chế tự bản thân mình tốt hơn. Hắn chợt nhớ đến mỹ nhân Huyền Tử trong “Huyền Nữ Kinh”, nghĩ rằng nếu hiện tại nàng cũng có bộ dạng như thế này, không biết mình có kềm chế nỗi không?

“Thiếp không truy sát chàng nữa đâu, chàng cứ … chơi Đào Đào một lần xem nào!” Nữ hài gần như muốn khóc, chộp lấy tay Tiểu Lục Tử, kéo vào bên trong quần của mình. Bên trong đó lúc này nóng ẩm vô cùng, gò hoa đầy cỏ non bê bết, mép thịt căng mộng tứa đầy nhựa trơn.

Tiểu Lục Tử cũng khẽ rên lên một tiếng, bước chân lảo đảo chậm lại, bối rối không biết xử lí thế nào. Hắn không muốn rút lại bàn tay đã tiến vào nơi ấy, vì tin chắc rằng như thế là vô cùng không hay. Hắn đột nhiên nhớ tới quyển “Huyền Nữ Kinh”, muốn hỏi tiên nữ Huyền Tử bên trong đó, xem hiện tại hắn nên làm thế nào.

Nghĩ là làm, hắn rút quyển Huyền Nữ Kinh từ trong “Tàng vật giới chỉ” ra, khai mở không gian kỳ quái bên trong nó. Hào quang đột hiện, Tiểu Lục Tử đã nhìn thấy Huyền Tử trong bộ dạng y phục không chỉnh tề, gần như bán khỏa thân. Tiên nữ vừa giận vừa mừng, kinh ngạc quan sát Tiểu Lục Tử, phát hiện trên người hắn còn cõng một tiểu nữ hài.

“Trời ơi, chàng sao lại mang người vào đây? Điều đó không hợp quy củ chút nào. Vốn chỉ cho nữ nhân vào, chàng lại là nam nhân, rồi lại mang người khác vào đây nữa…. Ồ, không biết ký ức của ta có bị hủy hoại gì không?” Gò ngực to đầy của Huyền Tử trong lúc kinh ngạc càng căng ra tuyệt đẹp, giống như trái núi rung rinh dưới tác động của từng đợt cuồng phong, dụ hoặc ánh mắt của nam hài.

“Khái … khái [ho], cái đó…. Huyền tử, ta….” Tiểu lục tử vừa thấy mỹ nữ trong lòng mình, liền cảm thấy khẩn trương. Hắn biết mình như thế là quá thất bại. Kiếp trước lúc còn học đại học, chính vì cái tính nhút nhát này mà mãnh tình vác vai cũng không có, không ngờ kiếp này cũng lại như thế.

“Ha ha, chàng quá khẩn trương rồi, chàng vẫn chưa nói cho thiếp biết tên chàng là gì đó nhé? Còn nữa, cô gái đang phát xuân tình trên lưng chàng là ai?” Huyền Tử thản nhiên mĩm cười một nụ cười thu hút hồn phách, nhưng thực tế lại làm cho Tiểu Lục Tử bình tĩnh trở lại.

“Ta tên Vương Nghiệp, tự là Hạo Nhiên, trong nhà là con đứng hàng thứ sáu, do đó mọi người đều gọi ta là Tiểu Lục Tử, nàng cũng có thể gọi ta như thế. Ầy, nữ hài trên lưng ta là Thượng Quan Đào Đào, ả trúng phải độc vụ của Song Diện Y Nhân rồi biến thành dạng như thế! Tiểu Lục Tử không biết bản kinh thư này như thế nào, có điểm gì thần kỳ gì giúp được hay không, bèn mang Thượng Quan Đào Đào tiến vào, còn ngoài ra không có ý gì khác!”

“Cuối cùng rồi cũng biết được tên chàng, Tiểu Lục Tử. Hầy, đúng là trúng độc vụ của Song Diện Y Nhân rồi, nhưng không biết đối phó làm sao à?” Huyền Tử bí mật mĩm cười, nhìn vẻ mặt thảm hại của Tiểu Lục Tử và nhãn thần bất định của hắn, đột nhiên nhận ra, cười nói: “Ôi, Huyền tử minh bạch rồi. Chàng vốn là một xử nam mà! Hi hi, chính ra đây là nhiệm vụ của thiếp, trước hết phải biến chàng thành một nam nhân chân chính, sau đó mới huấn luyện chàng thành một cao thủ chuyên về “Thái bổ đạo” [Thuật chuyên hút nguyên khí âm/dương trong khi giao hợp].

Nàng ngồi trên cỏ, dùng tay chống cằm, suy nghĩ một hồi, rồi cười nói: “Hừm, thực là, ký ức luôn có chỗ hỗn loạn, rõ ràng cái đó là dành cho nữ nhân, trước hết biến nàng thành nữ nhân chân chánh, rồi mới dạy cho nàng “Thái bổ đạo”. Hầy... có cách rồi. Trong phần dành cho nam lại rất thâm ảo, đến thiếp cũng không hiểu. Tuy nhiên công pháp sơ cấp thì rất thông dụng, chỉ cần cho nam nữ điên đảo, thu hút hoán đổi khí cho nhau là được. Ha ha, Chàng trước hết dùng tiểu cô nương này thí nghiệm sẽ biết được ngay!”

“Tiểu Lục Tử đến đây, mang tiểu nha đầu Đào Đào cùng đến!” Huyền tử dùng cánh tay trắng như ngọc của mình vẫy gọi.

Tiểu lục tử như bị hút hồn, ôm lấy Thương Quan Đào Đào đang rên rỉ đến chổ Huyền Tử. Hắn hiện giờ mới biết tiểu nữ hài hít quá nhiều xuân vụ, người như là uống rượu say, thân thể không ngừng run động. Hắn do dự hỏi: “Nơi này là chỗ nào vậy? Là thật hay là hư ảo?”

“Hi hi hi, tiểu lục tử, nơi này là ở trong sách đấy! Lần thứ hai chàng hỏi về điều này rồi. Ừm... mọi người tiến vào đây bằng Thần thể, nếu tu luyện đến một trình độ nào đó thì có thể ngưng kết thành thật thể. Thiếp không nói nơi này là hư ảo, bỡi vì nếu như thế thì thiếp không thể chân thật tồn tại. Chàng thử sờ thiếp xem, nếu sờ được, thì có thể chứng minh cái không gian trong này là chân thật tồn tại đấy!” Huyền tử nắm lấy bàn tay rụt rè của nam hài, kéo vào mặt mình. Mặt nàng rất mềm mịn. Nam hài sờ vào liền có cảm giác giống như ma túy vậy.

“Hừm, quả nhiên là thật. Nhưng mà, hai người chúng ta nếu ở đây thì thể xác bên ngoài biết quản như thế nào?” Tiểu Lục Tử không yên tâm hỏi.

“Rất đơn giản, nếu nguyên địa không động, thì chuyện phát sinh ở đây dù gì đi nữa cũng không làm tổn thương đến nhục thể của hai người. Tuy nhiên, tinh thần lực sẽ bị cải biến.”

“Ha ha, ta hiểu rồi. Nếu ở chỗ này ta cùng nàng này ân ân ái ái, điên cuồng mây mưa như thế nào đi chăng nữa thì bên ngoài nàng vẫn là xử nữ phải không? Hừm, ta rõ rồi, nơi này chính là không gian thần giao cách cảm như trong truyền thuyết đây. “Thần giao dĩ cửu” đại khái là nơi này đúng không? Bất quá, nếu như thế này thì là ý dâm rồi!” Nam hài vừa mừng vừa lo, lời nói do đó cũng có phần cổ quái. Huyền tử nghe thế chừng như hiểu mà không hiểu, chỉ biết đại ý là hắn muốn “thịt” tiểu cô nương này nhưng lại không cho người khác biết.

Huyền tử nghĩ thầm: “Hầy, nguyên chủ nhân là người mang lòng giặc nhưng không có can đảm làm giặc. Ta phải giúp chàng mới được, nếu không sau này làm sao có thể rời khỏi không gian tịch mịch nơi này? ừmmm Chờ khi huyền công của chàng đại thành, chàng sẽ đủ sức mang ta li khai. Hảo, ta quyết định rồi. Trước hết dùng tiểu nha đầu này cho chàng hưởng cái diệu thú thưởng thức nữ nhân là như thế nào đã!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.