HUYỀN NỮ KINH – Tác giả: Vương Thiểu. Vmvm dịch
Chương 44: Dục Vọng Thủy Tinh (1)
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiểu Lục Tử, Cao Cầu dẫn vài nữ hộ vệ vào hậu viện tìm kiếm. Chỉ có một mình Hạt Tử Minh Cơ đi theo bảo hộ Cao Cầu, không hề thấy các hộ vệ khác. Tiểu Lục Tử biết cái bệnh nghi ngờ của Cao Cầu cực lớn, gã không dám trốn trên cây hoặc trong các khóm hoa bụi cỏ, vì sợ Cao Cầu phái thuật sĩ thi triển Chiếu Minh thuật, lúc đó có trốn ở đâu cũng lòi mặt ra cả.
Vợ nguyên phối của Cao Cầu nguyên là con gái duy nhất của phu nhân đại phú thương đứng hàng đầu tại Trung Châu. Sau khi kết hôn, Cao Cầu luôn đối với nàng ôn nhu nho nhã. Nhưng chỉ hơn ba tháng, nương gia của phu nhân Cao Cầu mắc phải quái bệnh chết đi, tài sản tự nhiên rơi vào tay Cao phu nhân. Có câu xuất giá tòng phu, vợ hiền tự nhiên phải đem tài sản chuyển nhượng cho phu quân nhà mình.
Nhưng mà, từ đó trở đi, y trở nên lạnh nhạt với phu nhân nguyên phối, điên cuồng tầm hoa nạp thiếp, lộ ra bản tính ác độc nguyên thủy của mình. Đặc biệt khi Cao Cầu có tỷ tỷ được cấp quyền thần thái kinh rồi, thì y ngày càng to gan lớn mật, tổ chức Kim Tiền Bang, cướp đoạt tài sản và con gái của bá tánh. Nguyên phối phu nhân của y nhan sắc có thể được xem là thượng đẳng, nhưng do có mới nới cũ, lại săn tìm được nhiều nữ nhân trẻ đẹp, nên y hầu như quên luôn mình còn có một phu nhân nguyên phối.
Mục đích tìm kiếm của Tiểu Lục Tử chính là phòng của nguyên phối phu nhân. Gã trước đó đã dự liệu thế nào cũng có ngày này, nên cố ý dò la và xem mặt nàng vài lần. Biết tình cảnh của nàng như vậy, nên ác tâm đối với nàng giảm đi vài phần. Đại phu nhân niên kỷ ước khoảng ba mươi tư ba mươi lăm, so với Cao Cầu nhỏ hơn nhiều. Đối với nữ nhân, đây là cái tuổi như lang như hổ, nên ánh mắt vừa u oán vừa đói khát của nàng chính là điểm gây ấn tượng sâu đậm nhất đối với Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử nhẹ nhàng lẻn vào phòng của đại phu nhân, vừa kịp thấy trong vườn đã có thuật sĩ đang sử dụng chiếu minh thuật tìm kiếm, khiến mọi góc cạnh trong vườn đều rực sáng như ban ngày. “Tìm, tìm kỹ cho ta!” Cao Cầu bực bội thét lớn. Hôm nay biểu hiện của Tiểu Lục Tử cho thấy thực lực của gã không quá cao, nên tứ đại hộ vệ của y không hề xuất thủ. Theo lý mà nói, y không cần phải đi sợ một gã tiểu tặc chưa ráu máu đầu, tuy nhiên không hiểu vì cớ gì mà lòng y lại có cảm giác bất an sợ sệch như vậy.
Tiểu Lục Tử thầm kêu may, nếu gã chỉ chậm đi đôi chút, đã bị bọn chúng phát hiện. Hiện giờ trong phòng này không kể là quá tối, có thể nhìn rõ mọi vật. Gian phía ngoài bày thiết rất chỉnh tề sạch sẽ, xem ra thời gian của nữ chủ nhân ở đây rất dài. Đối với một nữ nhân bị lợi dụng và lừa dối, thời gian chính là thứ dư thừa nhất.
“Ai ở bên ngoài thể? Tiểu Thúy, ngươi ra xem xem!” Thanh âm nhu nhuyển và lười biếng của đại phu nhân truyền tới, có khả năng là nàng mới vừa ngủ dậy. Tiểu Lục Tử lắng nghe động tĩnh của ngọa thất (phòng ngủ), bèn lập tức li khai khách thính, phóng vụt vào thiên phòng (nhà kề - trong khu nhà tứ hợp, thường dành cho vợ nhỏ) nhằm tránh nha hoàn của đại phu nhân. Thiên phòng không hề đóng cửa, Tiểu Lục Tử cố không gây ra tiếng động nào, nhưng không ngờ vừa đáp xuống đất đã phát giác dưới chân hụt hẫng.
Nguyên chỗ gã đáp xuống là một bồn tắm đặt trong thiên phòng. Sát na chạm phải mặt nước, Tiểu Lục Tử liền nhanh chóng hoán khí, phát xuất từng làn chân khí như sóng nước, nhẹ nhàng đáp xuống như quả khí cầu, tiến nhập vào trong bồn tắm mà không gây chút tiếng động nào. Nếu không phản ứng nhanh chóng, tiếng xôn xao của nước là sẽ kinh động đại phu nhân, và nhất định là bà ta sẽ gọi cao thủ ngoài vườn vào.
“Ài, hôm nay thất sách tới hai lần. Lần đầu là không dự liệu được địch ý của Thượng Quan Trác Việt đối với mình lớn như vậy. Giờ thì lại rơi vào trong bồn tắm, giờ mà mò ra, nhất định sẽ bị người ta phát hiện có dấu nước. Còn nếu không ra, bọn chúng tìm tới nơi này, ta chỉ còn có cách chui xuống đất quá. Hiện tại chỉ mong Cao Cầu không thèm quan tâm gì đối với đại phu nhân, chỉ ở ngoài tùy tiện hỏi vài câu rồi đi, nhất định là các mỹ thiếp khác đối với hắn trọng yếu hơn!” Tiểu Lục Tử bình thảng nằm xuống dục trì, đưa mắt nhìn từng hoa sóng, chờ cả nửa ngày cũng chẳng thấy Cao Cầu đến tra xét, gã cảm thấy vô cùng buồn chán.
Tiểu Lục Tử bèn nghĩ tới Huyền tử trong Huyền nữ kinh, có nhiều điều muốn hỏi nàng. Ví dụ như trong đầu óc gã nự nhiên xuất hiện nhiều kỹ xảo kỳ bí, vừa có những cách dò xét và làm yên lòng tâm lý nữ nhân, vừa có những chuyển biến trong tư tưởng… Ngoài ra còn có một sự kiện rất trọng yếu là gã muốn hỏi phải là tu luyện Huyền nữ kinh như thế nào? Nếu quả nó là tiên thuật do thần tiên đem xuống trần, khẳng định không phải là vật tầm thường.
Vừa nghĩ, tay phải của Tiểu Lục Tử khẽ chuyển, lấy ra quyển Huyền nữ kinh ánh sắc vàng, chuẩn bị gặp người đẹp đầy yêu mị và dục tính.
(Hết chương)