Tổng đàn của Kim Tiền Bang gọi là Noãn Hương Các, Tiểu Lục Tử từng trong tối giễu cợt danh hiệu của Kim Tiền Bang, nói nó tương tự với danh xưng của kĩ viện. Bất quá, nhắc tới tấm biển này, chính là đích tay thành chủ bản thành Triệu Cát ban tặng, cho dù không hợp cũng không có người dám đổi.
Tiểu Lục Tử dẫn theo Cẩu Đầu Quân Sư Ngô Dụng, phụ thêm A Tinh thương chưa khỏi, còn có 20 bang chúng phiêu tráng tự thân Ngô Dụng chọn lựa, hùng dũng oai nghiêm đi tới Noãn Hương Các. Vốn dĩ hai thư đệ của Thượng Quan Gia cũng muốn tới, Tiểu Lục Tử nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cự tuyệt, để bọn họ ở khách sạn đợi tin tức.
“Lục gia, vào tổng đàn xin giao ra binh khí mang theo!” Tám tráng hán thủ đại môn rất cung kính nói.
“Oa ha ha ha, chúng ta trước giờ tới Kim Tiền Bang không mang binh khí.” Tiểu Lục Tử cười lớn, trong lòng lại thầm chủi những kẻ này đòi ngốc, binh khí dùng có thể cất vào trong trữ vật chỉ mà, làm gì phải cầm trong tay.
“Chức trách sở tại, không dám làm nghịch, thỉnh Lục gia lượng thứ!” Mấy môn vệ cười khổ nói.
Môn vệ lục soát xong, mới thả bọn họ tiến tới.
Chưa đi vài bước, liền thấy vài thân ảnh quen thuộc lay động trong tối, bọn họ đều là tiểu đầu mục chịu qua thương của Hàn Băng Tráo, ai ai cũng sắc mặt phát xanh, mái tóc trắng xám, mặc áo bông dày cộm còn run rẩy bần bật không ngừng. Bọn họ nôn nóng hướng về Tiểu Lục Tử đưa mắt ra hiệu, ý tứ là để hắn mau chóng rời khỏi.
Tiểu Lục Tử giả như không thấy được, thân mật kéo tay bọn họ cười nói: “Lại lại, ta trị liệu cho các người trước, để tránh qua thời gian la các người nữa.” Đang nói, hắn lấy ra Hỏa Phượng Kiếm, dùng thể nội khí kình dẫn đạo, đem mấy người này trong nháy mắt trị khỏe.
“Di?” Tiểu Lục Tử trong lòng kì quái kêu một tiếng, hắn nhớ tới khi Sở Sở liệu thương dùng một thời thần, hơn nữa còn hao phí rất nhiều năng lượng của hỏa hệ tiên thạch, mà sáu bảy người này cộng vào lại trị liệu hoàn tất trong nháy mắt, hơn nữa hỏa tinh thạch hơi tối cũng không có biến hóa, rất giống không mất một chút năng lượng, “Sở Sở rốt cuộc hấp thu bao nhiêu năng lượng.”
“Lục gia, đi nhanh, có người muốn bất lợi đối với người!” Một tiểu đầu mục khôi phục khỏe mạnh cuối cùng có thể sử dụng truyền âm thuật, mạo hiểm cáo mật nguy hiểm thông tri Tiểu Lục Tử.
“Ha ha ha ha, trị lành các người thì được rồi, cái khác không cần quản trước.” Tiểu Lục Tử giả như không nghe được, hào sảng cười, tiếp tục đi tới trước.
“Bang chủ, đợi đợi lão nô, ai dôi, Kim Tiền Bang đáng chết, cả khối đường san phẳng cũng tiếc rẻ sửa, suýt nữa té chết bổn quân sư.” Ngô Dụng giũ tay áo màu sặc sỡ, chạy chậm theo ở phía sau. A Tinh nhất mực trầm mặc, đây với tích cách bình nhật của hắn không phù hợp, bất quá, ai đi chú ý một nhân vật nhỏ như thế chứ!
“Hô hô hô!” Viện tử u tối đột nhiên sáng lên trên trăm chén dầu đốt, một đám khải giáp binh sĩ toàn bộ vũ trang vây tới.
“Khà khà, Lục gia, bổn trang chủ đợi ngài rất lâu rồi!” Binh sĩ tự động phân thành hai hàng, Cao Cầu cười đi ra, một bộ cẩm tú hoa phục, tựa như trạng nguyên lang đi dự yến cung đình. Hắn ta mặt trắng không râu, dáng người thon dài, xưa nay có tiếng anh tuấn, nếu không phải truyền văn hắn rất thích nữ sắc, rất dễ dàng bị người hiểu lầm thành thái giám.
“Ô, a a, có thể để Cao bang chủ dẫn theo vài trăm tinh anh nghênh tiếp, Tiểu Lục Tử cảm thấy vinh hạnh vô cùng.” Tiểu Lục Tử mặt không đổi sắc, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm nhu hòa, nhè nhẹ vỗ Hỏa Phượng Kiếm màu sắc lộng lẫy, “Thấy Cao bang chủ sắc diện hồng vựng, khí huyết sung túc, xem chừng chịu lạnh đã thanh trừ. Những huynh đệ thụ thương đó sao, thế nào không thấy bọn họ?”
Khinh giáp sĩ binh xung quanh nghe lời Tiểu Lục Tử nói, chợt lộ sắc thái hổ thẹn, sát khí khẩn trương tiêu trừ hơn nửa, người dùng đã trường mâu trong tay nửa để trên đất. Đêm tối chịu tập kích bảy tháng trước, Tiểu Lục Tử ngay trước mặt chúng huynh đệ, nói phải vì huynh đệ Kim Tiền Bang bọn họ tìm bảo kiếm trị thương, đương thời rất nhiều người cảm động bạt đao kính lễ, đây là lễ nghi cao nhất võ sĩ kính ái đối phương.