[Dịch]Huyền Nữ Kinh(Sh)(Mới Nhất: Chương 66

Chương 10 : Lão Ngưu Nộn Thảo ( Tam )




Chương 10: Lão Ngưu Nộn Thảo ( Tam )

Tiểu Lục Tử lúc này ngồi không động đậy trên đất, toàn tâm toàn ý bức độc ra khỏi người. Hắn biết, nếu không bức cho loại kịch độc này ra khỏi cánh tay, thì dù có thoát khỏi sự công kích của ngô công cũng vô dụng. Khi Thượng Quan Đào Đào phát xuất hỏa võng, gương mặt trắng bạch không có chút máu của hắn đã khôi phục phần nào tri giác. Máu ứa ra từ vết thương có kèm theo chút nước vàng. Nhưng khi Ngô công tinh tiến lại gần, hắn lại tiếp túc rơi cơn nguy hiểm, bèn cất thân nhích người về phía Thượng Quan Đào Đào.

“Khạch khạch khạch khạch, tốc độ cũng nhanh lắm, để bổn thánh dùng phong hậu cốt châm do chính bản thân tế luyện xem có đuổi kịp ngươi không?” Ngô công tinh từ trong thanh vụ [luồng khói xanh] lách tránh đốm lửa nhỏ bắn ra từ chú thuật do Thượng Quan Đào Đào, há miệng phun ba cái cốt châm, phát thành những luồn hàn quang màu xanh đen, ở chân của châm có mang chút kim sắc nhàn nhạt.

Thấy Ngô Công Tinh phun ra vũ khí, Thượng Quan Đào Đào hét lên kinh khiếp, phát ra vô số đạo hỏa phù, giục Tiểu Lục Tử: “Ca ca mau qua đây, cái đó chính là yêu khí chế luyện bằng đuôi của ong hoàng kim, tốc độ cực nhanh, mau tránh đi!” Tiểu nha đầu vô cùng lo lắng, xốc lấy tiểu kiếm, cắn lưỡi phun lên đó một ngụm máu tươi, thần sắc trang nghiêm, bắt đầu niệm chú ngữ.

Tiểu Lục Tử nghe tiếng Hoàng kim Phong hậu Vĩ Cốt châm đã lâu. Cái này sau khi được yêu quái hoặc người tu chân chế luyện thành thì có tốc độ kinh người. Tuy nhiên, toàn thân hắn lúc này yếu ớt, tốc độ khuyếch tán độc tố trên miệng vết thương tuy đã chậm lại, nhưng vẫn còn ảnh hưởng lớn đến công lực. “Chết rồi, không biết cái lão quỷ sư phụ có chơi mình gì không đây. Nếu không cái luyện khí thuật truyền từ thượng cổ đó ta đã luyện được hơn mười năm rồi mà không thấy hiệu quả ít nhiều gì cả, đến nổi chuyện chống lại chút ám khí nhỏ nhoi này cũng không được.”

Mắt thấy ba đạo thanh quang bắn tới gần, Tiểu Lục Tử vô lực nghĩ rằng, nếu ở trong không gian chỉ giới có cái thuẩn bài thì tốt biết mấy. Cái gì có thể cản được cái yêu khí do con yêu này chế luyện bây giờ?” .................. “Ca!...” Tiểu nha đầu tuôn trào nước mắt, thấy ba đạo thanh quan đã bắn hết lên ngực của Tiểu Lục Tử, nghĩ rằng hắn thể nào cũng chết, liền huy kiếm trong tay, dùng tinh huyết dẫn phát ra một hỏa chú xẹt thẳng tới.

“Ai da!.... Á ô!” Trong luồng hỏa quang, hai tiếng kêu thảm đồng thời cất lên. Trong tay Tiểu Lục Tử lúc này là quyển Huyền Nữ Kinh, trên mặt sách có cắm ba cái phong vĩ châm vàng óng ánh. Tưởng mấy cây châm này sẽ phản hồi về thân của ngô công tinh, không ngờ có một cổ tiên lực thuần chánh hấp trụ, khiến yêu lực cường đại trên đó cấp tốc biến thành lục quang rồi bị hút vào bên trong sách.

“Con nhỏ ngốc, ngươi đúng là cứng đầu, muốn thiêu chất ta hả?” Tiểu lục tử lăn mình trên cỏ, dập tắt lửa trên người. Có điều, lông mày của hắn lúc này đã bị thiêu rụi, tóc trên đầu cũng bị cháy lỗ chỗ.

Ngô công tinh bắn người thoát ra khỏi biển lửa, thực sự không có cái vận khí tốt như Tiểu Lục Tử. Yêu khí mà nó sử dụng sanh mệnh nguyên thần của mình để chế luyện đã bị hấp thụ một lượng rất lớn, lại bị “Diệt yêu hỏa hải” đánh cho bị thương, chưa kể trước đó bị thương về tay Lạc Phong và Lạc Nguyệt nữa.

“Ca ca, huynh không có chết hả, vậy tốt quá rồi!” Nàng chùi vội nước mắt vương đầy trên má, lấy lại tinh thần chạy vội tới bên Tiểu Lục tử hiện giờ cháy lem nhem như cầy thui, thấy Quyển Huyền Nữ Kinh trên tay hắn đang có cắm 3 cây châm đang từ từ bị hút vào trong. Nàng hiếu kỳ giật lấy xem, thấy đó là quyển sách trắng, ngoài những chữ kim sắc ngoài bìa, bên trong không có gì cả. Thất vọng có thừa, nàng đóng sách lại, ba cây phong vĩ châm cũng biến thành lục quang rồi mất hẳn.

“Ta chết rồi chỉ có ngươi là cao hứng thôi đúng không? Thử nghĩ coi, ngươi định thui cho ta chết bao nhiêu lần rồi? Úi dà, rất may là không cháy hết tóc, chỉ có chân mày là bị trụi hết rồi., à, không biết cái chỗ mà ta với ngươi mới giao nhau lần đầu ở trong.... khầy khầy.... (ho) có bị thiêu trụi rồi không nữa.” Tiểu lục tử lấy lại Huyền Nữ Kinh bỏ vội vào không gian chỉ giới, sợ tiểu nha đầu thấy được điều gì đó thì không hay.

“Trước đây người ta ghét huynh vì đã ăn cắp đồ của nhà người ta, hiện giờ không còn như vậy nữa, ưm,,, người ta chính là muốn cứu huynh, thấy huynh không chết, người ta mừng lắm, không có ý gì khác cả.” Thượng Quan Đạo Đạo nói mấy lời giải bày giống như thế thốt, gò má còn vương lệ dần dần ửng hồng.

“Aaaa, nhân loại đáng chết, đừng có ở đó mà chàng chàng thiếp thiếp như vậy, mau trả ta phong vĩ châm nào!” Sắc diện của Ngô công tinh đã trở nên ảm não, không còn giấu mình trong đám thanh vụ hộ thân nữa, lộ xuất diện mạo thực sự ra ngoài, lộ hai răng nanh nhọn quắc, lặp lòe thanh quang, trên trán có hai cái bao trống, bộ dạng vô cùng đáng ghét.

“Phì phì! Cái con yêu quái ti bỉ, ngươi đánh lén chúng ta, lại còn hại cho ca ca của ta gần chết, ta không cho phép ngươi toại nguyện đâu!” Tiểu nha đầu đứng bật dậy, cử kiếm hộ vệ phía trước Tiểu Lục Tử.

“Khé khé khé khé, nếu biết ta là yêu quái, thì cũng phải biết chúng ta rất thích đánh lén chứ! Nếu không trả lại pháp khí cho ta, ta sẽ gọi đến trăm vạn độc trùng, từ từ thịt sạch bọn ngươi!” Nhãn châu dữ tợn của ngô công tinh nhìn trừng trừng Thượng Quan Đào Đào. Nó biết nữ nhân sợ nhất là các loại độc trùng, liền nói mấy câu áp bức, lập tức thấy nàng lộ sắc thái kinh hoảng, nên vô cùng đắc ý.

“Con côn trùng nhỏ nhoi ở ngoài kia, đừng có to mồm như vậy chứ. Ngươi đã mất pháp khí luyện chế từ bổn mệnh nguyên thần, lực lượng bị giảm còn phân nữa. Hơn nữa trên người đã mắc phải thương thế, thoát khỏi bị chết thui đi chầu phật tổ là may lắm rồi. Hà hà, hiện tại bổn thiếu gia đã bức ra hết chất độc trong người, ngươi không có cơ hội nữa đâu!” Tiểu Lục Tử đột nhiên đứng dậy, ánh mắt bắn ra tinh quang, bún tay phóng ra vài viên đá nhỏ.

“ba ba ba ba!” Âm thanh lụp bụp liên tiếp vang lên. Cứ “bụp” một tiếng thì Ngô công tinh kêu la thảm thiết một tiếng. Nó khủng khiếp lùi lại hơn cả trượng, lớn tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi dùng pháp môn gì thế? Làm sao có được lực lượng mạnh như thế?”

“Ha ha, rết gì mà tò mò quá vậy. Muốn biết thì lại gần đây chút, bổn thiếu gia sẽ nói cho!” Vừa nói, hắn vừa dợm vận lực vào mấy viên đá nhỏ trong tay, thực sự là cố ý cho Ngô Công Tinh nhìn thấy.

“Ta ngu gì theo lời ngươi, ta ở đây cũng nghe được mà.... aaa....”Ngô công tinh ôm đầu đào độn, biến thành một con rết thật to, nhanh chóng chạy biến vào trong các bụi cỏ, khiến cho các phiến lá khô bốc lên bay mù mịt.

“A, ca ca, con rết to quá!” Thượng Quan Đào Đào thu lại tiểu kiếm, đồng thời hét to một tiếng nhào vào lòng Tiểu Lục Tử, động tác có thể nói là thành thục tuyệt vời vô cùng.

“Phốc!” Tiểu lục tử phun ra một ngụm máu, dù là luyện khí sĩ nhưng nếu dùng chân nguyên mạnh và lâu dài như vậy sẽ đưa đến nội thương trầm trọng. Hắn vỗ vỗ vào mông tiểu nữ hài, cười khổ bảo: “Chúng ta mau chạy, nếu không con côn trùng khốn đó biết được, khẳng định sẽ quay lại đuổi theo.”

Thượng quan Đào Đào không ngu, lập tức biết ý tứ trong lời nói của hắn. Nàng cũng phát ra quá nhiều hỏa chú, pháp lực đã hao tận, cái hình chú pháp cuối cùng đã phải dùng đến tinh huyết thêm vào mới xuất ra được. Còn Tiểu Lục Tử trúng phải kịch độc của Ngô công tinh, không thể chiến đấu được, do đó họ đang bị đe dọa nghiêm trọng.

Sắc trời đã sáng tỏ, Thượng Quan Đào Đào kề vai dìu Tiểu Lục Tử, đi ba bước dừng một bước, cuối cùng cũng xuống được núi. Nữ hài vốn là thuật sĩ, không có bao nhiêu khí lực, lại phải hỗ trợ nam nhân bị thương, mệt túa mồ hôi ướt cả quần áo, làm hiện da thịt nõn nà dưới lớp hồng y ướt sủng.

Ở dốc núi có một tiều phu đang chặt cây, niên kỷ ước chừng 17-18, mặt đỏ râu dài, vẻ mặt anh tuấn, thân người ra dáng là người có tập võ. Y đang huy động một cây trường đao dài hai xích, vừa chặt cây vừa hát một bài sơn ca.

“Phía sau có yêu quái, tiều phu ơi, ngươi mau chạy đi!” Thượng Quan Đào Đào hảo tâm hét to báo tin, rồi tiếp tục dìu Tiểu Lục Tử đi về phía trước.

Người tiều phu đứng sững người lại, rồi sau đó cười lớn bảo: “Quan Vũ ta ở trong núi này có hơn 20 năm, nào có sợ yêu quái bao giờ, dù có yêu quái nào đến đây, nhất định cũng bị chém thành hai mãnh dưới cái dao chặt cũi dài hai xích này!”

“Ngươi, ngươi là ai? Vương Tiểu Lục hồi phục chút tinh thần, cẩn thận hết nhìn hán tử mặt đỏ râu dài thì nhìn tới cây khảm đao trong tay y.

“Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ. Bổn nhân tính là Quan tên là Vũ, tiểu huynh đệ có điều gì muốn hỏi?” Hắn tử mặt đó khuỳnh tay ngang ngực hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.