Máu tươi chảy dọc trên chiếc chân ngọc, đối lập rõ ràng khiến người ta thấy vô cùng chói mắt.
Tiếng phanh xe rất chói tai, rất nhanh đã nghe thấy một âm thanh cuồng vọng không kiên nhẫn bao gồm cả sự chán ghét của nam chủ Hiên Viên Hành Dã.
"Sao vậy?"
Hiên Viên Hành Dã và Bạch Tường Vi đều mặc đồng phục nhà trường, bởi vì là lễ khai giảng, trường học đã quy định toàn bộ học sinh phải phải mặc đồng phục, cho nên vào khai giảng ngày đầu tiên cũng rất khó suy đoán được thân phận thực sự của bất kì học sinh nào từ trang phục của nhà trường. Nhưng khi nhìn đến hai chiếc xe đạp, Hiên Viên Hành Dã vẫn theo bản năng mà cau mày.
"Xin lỗi, thật xin lỗi!" Bạch Tường Vi đứng dậy, nhìn chân của Kỷ Dung Vũ đã bị thương, song khi cô ta liếc nhìn chiếc xe đạp đã đi đời nha ma của mình, trong lòng đánh giá một chút, dường như tình huống không tính là rất tệ, dù sao cũng giống nhau đều đi xe đạp. Lại thấy Hiên Viên Hành Dã đẹp trai đứng ở bên cạnh xe sang trọng không nhịn được, nói xin lỗi: "Thật ngại quá, chúng tôi không phải cố ý. "
Rồi nói với Kỷ Dung Vũ: "Tôi là Bạch Tường Vi đại học năm nhất khoa văn, là tôi không cẩn thận đụng cậu bị thương. Chân xe đạp của cậu dường như bị hỏng rồi, tôi, tôi bồi thường cho cậu. Còn nữa tiền thuốc men. . ."
Kỷ Dung Vũ trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên là người thông minh. Nhanh như vậy đã nói ra tên mình, còn cố gắng gây sự chú ý của một số người.
Dựa vào tính cách nguyên chủ, cô nhảy dựng lên, kiêu ngạo mà ngửa đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp, chỉ vào Bạch Tường Vi nói: "Bạch Tường Vi ư? Cô nghĩ xin lỗi vậy là xong à? ! Chân bản tiểu thư còn bị thương đấy! Nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ? ! Còn phải đi làm phẫu thuật nữa!"
Bạch Tường Vi nhìn cái đầu gối thảm không nỡ nhìn kia, cắn cắn môi của mình: "Tôi, tôi. . ."
Kỷ Dung Vũ không cho cô ta cơ hội thể hiện, cô trực tiếp cắt đứt: "Hừ! Quên đi, khai giảng ngày đầu tiên, bản tiểu thư đại nhân không so đo với tiểu nhân!" Rồi khập khễnh chuyển thân mình, cực kì kiêu ngạo mà nhìn Hiên Viên Hành Dã một cái: "Anh đó, vị này, ừm, bạn học. Cái này, đúng, đúng. . ." Nghẹn nửa ngày, hai chữ tiếp theo cũng không nói ra được, trực tiếp xoay đầu, lộ ra lỗ tai như ngọc hơi đỏ, không được tự nhiên nói: "Hừ! Có cơ hội sẽ trả nhân tình lại cho anh!" Nói xong cái chân bị thương của cô hơi run rẩy, lại nhìn chung quanh, rồi hung ác trừng mắt Bạch Tường Vi một cái, cắn răng, chân bước đi nhẹ nhàng mà đoan trang như không có việc gì xảy ra, đi vào cổng trường, trực tiếp đem xe đạp nhét vào cửa bảo vệ, bàn giao cho người bảo vệ của trường.
Hiên Viên Hành Dã nhìn bóng lưng cô rời đi nhanh chóng cùng với bước đi cứng cỏi nhưng vẫn có thể nhìn ra chân có phần run run, trong lòng biết cô gái này đã bị thương không nhẹ, cần phải đến phòng y tế để giáo viên khử trùng trị liệu, rời đi nhanh như vậy, chỉ sợ cũng khó nhịn được đau đớn mà lại sĩ diện, sợ ở cổng trường xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy đi.
"Mình thật không phải cố ý mà. . ." Bạch Tường Vi có chút ủy khuất, bất giác nhìn thoáng qua người con trai tuấn mỹ vẻ mặt cuồng ngạo, hai tay đang bỏ trong túi quần, lại phát hiện anh ta căn bản không nhìn bất kỳ một ai, chỉ nhìn hai chiếc xe đạp nữ tính nằm trên mặt đất, giễu cợt mỉm cười, miệng hơi nhếch lên.
Lên xe, đóng cửa, làm liền một mạch.
Ô tô tiếp tục chạy, trực tiếp lướt qua người Bạch Tường Vi, bỏ lại Bạch Tường Vi đứng tại chỗ, bị không ít người vây xem, sắp trở thành đề tài của ngày sắp tới.
"Bạch Tường Vi?"
Hiên Viên Hành Dã giễu cợt nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô gái đang ngây người
tại chỗ đứng nhìn xe mình rời đi, đáy mắt tràn đầy khinh thường.
Hai chiếc xe đạp va vào nhau thực sự là trùng hợp?
Chính anh rất rõ ràng, Bạch Tường Vi và anh đi tới cùng một hướng, như thế nào lại khéo ngã xuống trước xe của anh? Ai tin?
Anh ta đoán không sai, ở đây chính xác không phải là trùng hợp. Trong nguyên tác, Bạch Tường Vi và Hiên Viên Hành Dã cũng không có ngoài ý muốn mà lần này gặp nhau, nhưng lại không cùng lúc xuất hiện mà chỉ gặp thoáng qua.