Không phải lúc này hắn đang phong lưu khoái lạc sao?
Đôi mắt xanh của Kachiusa co lại, trong lòng hoảng sợ. Mỗi lần muốn hành động thì nàng ta đều nắm rất rõ tình hình, chắc chắn sẽ không đem tính mạng của mình ra đùa giỡn. Lần này nàng rõ ràng đã phái người theo dõi Arthur, tin tình báo cho biết hắn đang hú hí với Emma con gái của Sarah. Bất cứ một người đàn ông nào mà có loại báu vật đó làm bạn lúc này thì chắc chắn không thể còn muốn làm chuyện gì khác.
Nhưng bây giờ lại …
Trâu bạn học cười lạnh, chút mánh khóe nho nhỏ này của Thú tộc quả thật không đáng nhắc tới. Là một người rất thích đọc Tam quốc và xem nhiều phim điệp viên thế kỷ 21 lúc còn thiếu niên như hắn nếu bị mắc lừa bởi cái loại mưu kế cỏn con này, thì sợ rằng sẽ bị những kẻ xuyên việt đồng hành cười chết mất.
“Người đẹp, mau đặt phạm nhân của ta xuống, nếu như ngươi chịu khai ra người đứng phía sau là ai thì ta có thể khẩn cầu Hồng y đại chủ tế tha mạng cho ngươi”.
Trâu Lượng nhìn bộ dáng nóng bỏng của tên sát thủ, mặc dù che mặt nhưng với dáng vẻ đó khẳng định chính là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Ánh mắt Kachiusa xảo trá nhìn quanh, còn Trâu bạn học đối diện đang rất thoải mái đứng khoanh hai tay quan sát.
Trên đầu các bức tường xung quanh hai bên đường hẽm là hai hàng tên nỏ của kị sĩ đoàn Thần miếu đang lặng lẽ xuất hiện.
Thomas ở Thần miếu cũng đã nhận được thông báo rồi.
Hồng y đại chủ tế thật ra chỉ gật gật đầu, lúc Arthur nói cần sử dụng kỵ sĩ đoàn Thomas cũng không do dự đồng ý ngay. Cho dù kỵ sĩ đoàn cũng không phải có thể dễ dàng sử dụng như vậy, nhưng do tên nhóc Arthur này làm việc rất đáng tin cậy, hơn nữa đối phương quả thật có khả năng làm chuyện đó. Nếu như Thiết Mộc bị cứu đi thì đúng là Thần miếu sẽ rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống rồi. Để cho dị đoan dễ dàng bị cứu đi như vậy tuy chỉ là một sai lầm nhỏ nhưng đối phương sẽ chụp lấy cái cớ này mà làm khó dễ hắn. Nhất là hắn lại vừa mới tiếp nhận chức Hồng y đại chủ tế, lại tự tin là mình có thể kế thừa chức vị Shaman nên việc này đúng là không ổn chút nào.
Kachiusa không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, bị nhiều cung thủ nhìn chằm chằm như vậy mà lộn xộn chính là tìm chết.
Minh tranh không được thì ám đấu, đó vốn là quy luật đấu tranh giữa các thế lực với nhau.
Lúc Trâu thần côn đang vô cùng thoải mái châm một điếu xì gà chuẩn bị ra lệnh cho các kỵ sĩ sớm giải quyết mọi chuyện thì đột nhiên từ phương xa vang đến âm thanh bi phẫn của một kỵ sĩ quát: “Đội trưởng, Arthur đại nhân, Taru và Rafael chết rồi, bị bọn họ giết chết rồi”.
Không ổn.
Trong lòng Arthur vừa mới động thì Kachiusa đã phản ứng rất nhanh, thừa dịp tinh thần kỵ sĩ đoàn đang xúc động trong chốc lát, xoay người lại xuất một cước đá Thiết Mộc cùng vị kỵ sĩ gần đó bay về phía bức tường phía trước. Kỵ sĩ đoàn Thần miếu không phải đội ngũ trực thuộc Trâu Lượng, cũng không phải anh em đồng đội gì nên khi không có lệnh của tế ti Arthur thì không ai dám bắn chết Thiết Mộc.
Trong nháy mắt nhân lúc tình hình đã trở nên hỗn loạn, Kachiu sa cúi đầu hét lên : “Tách ra chạy”.
Quyết định thật nhanh, thí xe giữ tướng.
Người phụ nữ này đúng là tàn nhẫn.
Kỵ sĩ đoàn Thần miếu chiếm được vị trí trên cao, lại có chuẩn bị đầy đủ nên trong nháy mắt mưa tên rậm rạp đã bắn ra, lập tức biến cả đám sát thủ thành đám nhím.
Thiết Mộc cũng bị bắn thủng bắp đùi nhưng không thể giết chết hắn, nếu giết rồi thì ngày mai hỏa hình làm thế nào, đây chính là mục tiêu đặc biệt của Trâu Lượng.
Tuy ra lệnh bỏ chạy nhưng Kachiusa lại không chạy mà lấy Thiết Mộc làm tấm chắn, đợi tên bắn xong đợt đầu tiên mới phá vòng vây xông ra.
Sau khi dùng Thiết Mộc làm lá chắn thịt cản được mấy mũi tên thì Kachiusa lập tức ném hắn đi, nàng biết lúc này rơi vào bao vây như vậy coi như xong rồi, những người khác chết thì cũng đã chết, xem như chết không có đối chứng, nhưng nàng là người bên cạnh Tổng đốc nếu như bị bắt ở đây thì sẽ không thoát nổi liên quan.
Hai kỵ sĩ đến ngăn cản đều bị bỏ lại rồi.
Miệng Trâu thần côn cắn xì gà hung ác phun ra một vòng khói, trong lòng thầm đánh giá lại kỵ sĩ đoàn của Thần miếu xuống thấp hơn vài phần, loại mặt hàng này đúng là không có cách nào so sánh được với đội ngũ do Giáo hoàng dẫn đi thấy được trong thánh lệnh truyền thừa. Nếu đem ra so sánh thì chính là làm nhục đội ngũ đó, khí thế quyết chí tiến lên đó, kỷ luật nghiêm minh đó, còn có sức mạnh mạnh mẽ đó, chậc chậc, thật sự không thể tin được cái đám này cũng là thuộc về Giáo đình.
Bóng dáng Trâu Lượng cũng biến mất trên nóc nhà rồi.
Trong lòng Kachiusa không hề tán loạn, nàng biết đối phương rất có thể còn có mai phục xung quanh, đôi khi nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất, cho nên nàng đã trốn ở gần đó, sử dụng kỹ năng ngụy trang của sát thủ làm cho bản thân hòa làm một với vách tường. Trong đêm tối như thế này mà lại nôn nóng tìm kiếm, không nhìn kỹ thì căn bản không thể phát hiện ra được.
“Giơ tay lâu như vậy không mỏi sao?”. Trâu Lượng phun một vòng khói rồi chậm chạp đến gần chỗ Kachiusa đang ẩn nấp.
Kachiusa không hề động đậy, mãi cho đến lúc một cái đầu lọc ném tới, nàng ta mới đành bỏ vỏ bọc ngụy trang xuống.
“Làm sao ngươi phát hiện ra, là một tế ti mà lại có thể hiểu rõ kỹ năng ngụy trang cao cấp của sát thủ”. Âm thanh của Kachiusa rất quyến rũ, trong khi ánh mắt lại đang quan sát xung quanh.
“Ha ha, không cần xem nữa, chỉ có mình ta thôi”. Trâu Lượng nói.
“Hí hí … “, Kachiusa cúi đầu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sát khí: “Muốn bắt ta?”.
Thân thể cuộn lại trong chớp mắt đột nhiên bùng phát như là lò xo bị nén đến cực hạn, gáo thét xé trời phóng đến Trâu Lượng.
Chiến kỹ của sát thủ cấp đồng thau - ảnh mị sát.
Trong nháy mắt thân thể nàng đem khí thế, sức mạnh và sát ý phát huy đến cực hạn, đồng thời thân thể hòa làm một với bóng tối, hầu như không thể thấy rõ chân thân.
Người cùng ảnh đan xen, người tức là ảnh, ảnh tức là người.
“Có ý tứ”. Ánh mắt Trâu Lượng sáng lên.
Đến cấp đồng thau chỉ cần có sức mạnh thật sự thì hầu như ai cũng có một vài tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng, chiêu của Kachiusa chính là thuộc loại này.
Ảnh mị sát, chiến kỹ cao cấp của sát thủ cấp đồng thau, mượn môi trường tối tăm để ẩn nấp, người và bóng đan xen làm cho kẻ thù sinh ra cảm giác sai, quan trọng là phải nắm giữ tiết tấu của bước chân, khống chế góc chết trong tầm mắt đối phương.
Kachiusa từng dùng một chiêu bùng nổ này ám sát một chiến sĩ cấp bạc trắng, nên lúc này nàng cực kỳ tin tưởng Arthur chắc chắn không thể ngăn cản được chiêu này.
Không kịp trở tay.
Bất ngờ ra tay làm sao có thể phòng bị được? Cho dù là chiến sĩ cấp bạc trắng mạnh mẽ trang bị đầy đủ số liệu cũng bị một chiêu của mình cắt đứt yết hầu.
Đây chính là sát thủ, một nghề nghiệp chuyên sáng tạo ra kỳ tích.
Một tế ti kiến tập trước mắt thì có đáng là cái gì? Muốn ngăn cản chiêu ám sát của sát thủ thì chắc chắn là không thể.
Mắt Kachiusa co lại như châm, nàng nhìn thấy hình ảnh năm đó vị chiến sĩ bạc trắng kia bưng cổ họng phun máu ngã xuống đất mang theo ánh mắt đầy vẻ khó tin, rất giống với tình hình của tế ti Arthur bây giờ.
Không ai có thể phá giải được ảnh mị sát.
Đây là sự tự tin của sát thủ, là sự tự tin của Kachiusa, một thủ hạ vô cùng đắc ý của Tổng đốc đại nhân cao quý tỉnh Thần Diệu.
Dao găm màu đen ảm đạm trên tay nàng tung bay xoay tròn, nếu như là một dao găm thông thường chắc chắn sẽ phát tán ra ánh sáng óng ánh, nhưng vật nhìn không thấy chút đe dọa nào mới là thứ nguy hiểm trí mạng nhất.
Một đòn phải chết.
Khoảng cách mười mét giữa hai bên chợt lóe lên rồi biến mất, một đòn phải chết của Kachiusa xẹt qua cổ họng Arthur.
Tâm Kachiusa lại như cước đáp hư không – tàn ảnh.
Một đòn phải chết thất bại rồi, chiêu thức từng ám sát thành công chiến sĩ cấp bạc trắng vậy mà lại hụt rồi.
Sao có thể như vậy?
Ầm …
Một quyền ẩn chứa ám kình của Trâu Lượng đã đánh vào bụng đối phương, cho dù có áo giáp bảo vệ nhưng trước đây Trâu Lượng đã phát hiện ám kình của mình có thể dễ dàng xuyên qua cả phòng ngự của cấp bạc trắng, chỉ hoàn toàn không có tác dụng đối với cấp vàng sáng trở lên mà thôi.
Kachiu không để ý gì đến đòn tấn công của đối phương, nàng rất có lòng tin đối với sức tấn công của bản thân, dao găm trở hướng đâm tới Arthur. Nhưng không ngờ đòn tấn công có vẻ bình thường của một tế ti kiến tập lại như sét đánh phá tan hết tất cả sức mạnh của nàng.
Ầm …
Dao găm rơi xuống.
Trâu Lượng nắm lấy cái cổ yếu ót của Kachiusa nâng lên, thật ra hắn sợ nhất là nàng ta bỏ chạy mất, vì tốc độ của chính mình so với sát thủ cấp đồng thau vẫn không thể chiếm bất cứ ưu thế nào, nhất là một khi đối phương đã có ý định chạy trốn thì lại càng rất khó bắt được.
Nhưng một sát thủ đồng thau làm sao lại có thể chú ý đến một tế ti chiến ca ngay cả trang bị cũng không có?
“Dáng người thật không tồi, để ta xem to nhỏ thế nào đây”. Trâu Lượng đùa cợt nói, rất bình tĩnh, một loại tự tin mạnh mẽ tràn ngập, cô bé này chắc chắn là một món quà tuyệt vời đối với đại nhân Shaman. Mặc dù chưa đến mức tạo thành đe dọa gì đối với Tổng đốc đại nhân, nhưng làm cho đối phương tổn thất một chút cũng rất là tốt rồi.
Sự tự tin của Arthur là dựa vào kết quả thương thế của Kachiusa, mặc dù tộc Bear có sức mạnh đáng sợ, nhưng sức mạnh lớn đến có thể làm chấn thương nàng thì phải kinh khủng như thế nào?
Đúng lúc Trâu Lượng định cởi bỏ mạng che mặt của đối phương, bỗng nhiên ngực áo giáp của Kachiusa biến mất, dưới ánh trăng hiện ra một đôi nhũ hoa thật lớn trắng như tuyết, còn có chiếc eo thon nhỏ chết người vốn là đặc trưng của tộc rắn.
Cho dù Trâu bạn học vô cùng bình tĩnh lúc này cũng bị kích thích một chút rồi. Hắn chưa từng chứng kiến qua loại “Vú to sữa mẹ” này, thật là trăm nghe không bằng một thấy, nếu như lúc này trong miệng cắn điếu xì gà không chừng cũng đã rơi xuống rồi.
Làm cho mọi người tim đập mặt đỏ bừng chính là đột nhiên xuất hiện một đôi thỏ trắng hoàn mỹ như thế, hiển thị đầy đủ vẻ co dãn kiều diễm nở ra như bánh pudding vậy, run rẩy run run.
Trong phút chốc thất thần như vậy Trâu Lượng đã biết không ổn rồi, cổ xà nữ đột nhiên trở nên vô cùng trơ trượt, xẹt một cái đã từ trong tay hắn chạy thoát ra ngoài, trong nháy mắt biến mất vào bóng tối.
Trâu Lượng ngẩn ra trong chốc lát, không nhịn được lắc đầu cười, bà nội gấu, cái này chính là chiêu ve sầu thoát xác của tộc rắn sao?
“Đem Thiết Mộc treo lên thập tự giá lần nữa, còn những tên sát thủ này bắt giải trở về điều tra cẩn thận một chút, xem có tra ra được tin tức tình báo gì không”.
Trâu Lượng vỗ vỗ bàn tay, tự nhủ: “Phiền phức … Bố chỉ sợ chuyện không đủ ầm ĩ thôi”.
Lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua chỗ Nam tước Lance mới bị phát hiện ra, tên nhóc này là đến xem náo nhiệt, không nghĩ đến vở kịch đã kết thúc rồi, hơn nữa nữ sát thủ cũng đã chạy mất, không để ý gì đến hắn nữa.
“Tử tước đại nhân, bây giờ chúng ta nên bàn chuyện đại sự rồi”.
Dưới ánh trăng, nụ cười thản nhiên của Trâu Lượng làm Nam tước Lance kiêu ngạo chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh dưới chân “xoẹt xoẹt” từ từ bốc lên lan ra khắp toàn thân.
Cho dù kẻ nào đang ở nhà tính toán âm mưu đối phó với đối thủ, nhưng vừa mở mắt ra lại phát hiện chính mình đang rơi vào tay của đối phương thì có lẽ đều sẽ sinh ra loại sợ hãi kiểu này.
“Các ngươi muốn làm gì, mau thả ta ra, đây chính là bắt cóc Nam tước của đế quốc, các ngươi nhất định sẽ phải trả giá vì chuyện này”.
Lance giận dữ quát.
Trâu thần côn vỗ vỗ cái mặt trắng của Lance, “Đừng kêu, đừng kêu, hàng xóm xung quanh đều đang ngủ, nếu còn kêu nữa ta sẽ lột sạch đồ của ngươi đấy”.
Mặt Lance lập tức đỏ bừng lên rồi cũng không dám kêu nữa, hắn biết cái gã đang đứng trước mặt mình chính là loại người lỗ mãng nói cái gì là sẽ làm cái đó.
“Ngươi muốn làm gì? Ta là … Ta là Nam tước của đế quốc, Tổng đốc đại nhân là chú ta, Hồng y đại chủ tế O’Veran là bố nuôi ta đó”.
Cảm nhận được áp lực vô hình phát ra từ trên người Trâu Lượng làm đồng tử Lance phải run rẩy, bình thường hắn tự cho mình là tài trí hơn người nhưng nay phòng tuyến tâm lý vững chắc đó thoáng cái đã tan vỡ rồi.
“Ta biết, dĩ nhiên là biết, nhưng Tử tước đại nhân à, bây giờ đã muộn rồi mà ngài còn mang người tới cứu dị đoan như vậy thì có thể xem đây là tội gì?”.
Trâu Lượng cười tủm tỉm nói.