Trên mặt lần đầu tiên toát ra thần sắc sợ hãi, liên tục cúi người nói xin lỗi:
- Thực xin lỗi, tỷ tỷ, thực xin lỗi!
- Ngươi nói láo!
Sắc mặt Bạch Tố Trinh trầm xuống.
Hứa Tiên đã nhìn không được, đứng giữa hai người, nói:
- Nương tử, không cần như vậy mà!
Vừa dứt lời đã cảm giác được cánh tay nắm vào cổ của hắn, một đầu ngón tay chế trụ cổ, hào quang sắc bén từ đầu ngón tay bắn ra ngoài.
Hồ Tâm Nguyệt lớn tiếng kêu lên:
- Tất cả không được nhúc nhích!
Hứa Tiên bất đắc dĩ lắc đầu, giơ hai tay lên.
Bạch Tố Trinh vẫn đi từng bước tới phía trước.
- Ngươi tới nữa mọi người sẽ đồng quy vu tận tốt, nhũng ngày thế này ta không muốn sống.
Hồ Tâm Nguyệt mặt mũi đầy nước mắt nước mũi nghẹn ngào nói ra.
- Nương tử, ngươi không được qua đây, nàng thật sự dám làm đấy.
Hứa Tiên biểu hiện trên mặt mang theo thần sắc khẩn trương, khoảng cách gần như vậy thì đứng nói là Bạch Tố Trinh, cho dù là hắn cũng có nắm chắc chế phục Hồ Tâm Nguyệt, nhưng mà hắn cảm thấy làm như vậy là một chuyện tàn nhẫn.
Rốt cuộc phải thế nào mới éo nàng được như thế này, cần phải bắt hắn làm con tin. Duy nhất có thể làm cho hắn cảm thấy khác thường chính là thân thể dán vào sau lưng của hắn.
Hứa Tiên liếc nhìn Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh dừng bước lại, khoanh tay nói:
- Vậy được rồi, ngươi muốn thế nào?
- Ngươi đứng ở chỗ này không được nhúc nhích!
Hồ Tâm Nguyệt vừa nói vừa kéo Hứa Tiên chậm rãi lui về phía sau, thẳng đến khi đứng đủ xa thì mới kéo lấy Hứa Tiên bay lên trời, biến mất vô tung vô ảnh.
Bạch Tố Trinh cười một cái nhìn qua hướng bọn họ rời đi, bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, khí tức của Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt bỗng nhiên biến mất không gì nữa.
Hứa Tiên bị Hồ Tâm Nguyệt mang bay về hướng đông, ghé mắt nhìn qua thì thấy vành mắt của nàng đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành khiến ai thấy cũng thương.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Lại nhìn nữa móc mắt ngươi ra.
Vốn nói rất tàn nhẫn, nhưng mà bộ dáng này của nàng nói ra thì biến thành ngược lại.
Hứa Tiên còn không kịp đáp lời, bỗng nhiên cảm thấy mình xuyên qua bình chướng vô hình, đột nhiên trời đông giá rét núi rừng biến mất không thấy, cả vùng đất tiên hoa đua nở, hồ điệp bay múa, một mảnh xuân quang sáng lạn.
Hồ Tâm Nguyệt buông Hứa Tiên ra, đáp xuống một sườn núi phủ kín cỏ xanh, nằm rạp trên mặt đất thở dốc, giông như vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại vậy, thẳng đến khi tiếng lòng ổn định lại thì nàng lại nhìn qua Hứa Tiên nói:
- Cảm ơn!
Hứa Tiên có chút ngoài ý muốn, mỉm cười nói:
- Không cần khách khí! Xem ra nương tử dạy dỗ rất thành công nha, chanh chua như ngươi cũng biết nói lời cảm ơn rồi đấy.
Sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt đỏ lên, cắn cắn bờ môi:
- Ta còn có quà đáp lễ cho ngươi đấy!
Nàng dùng tay khởi động linh lực bản thân, hai chân vén hiện ra dáng người động lòng người.
- Ha ha ha, làm vậy không tốt lắm đâu!
Hứa Tiên lại vò đầu:
- Lại nói đây là nơi nào? Chẳng lẽ là?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nơi này chính là Thanh Khâu quốc, cũng chính là Xuất Vân Quốc mà ngươi cần tìm, hiện tại ngươi thoả mãn chưa?
Trong lòng Hứa Tiên chấn động, Thanh Khâu quốc, cố hương của Cửu Vĩ Hồ. Nhưng mà cảm ứng của hắn với nơi này rất kỳ quái, không hề giống như một nơi có kết giới ngưng tụ ra, cũng không giống không gian trong công đức ngọc bài, ngược lại giống âm giới Âm Dương Kính chế tạo thành.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi cảm giác đúng rồi, mà là do Cửu Vĩ Thiên Hồ vận dụng Huyễn Tưởng Hương sáng tạo ra.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Cửu Vĩ Thiên Hồ! Thật sự có nó tồn tại sao?
Hồ Tâm Nguyệt lay lay vài sợi tóc, nói:
- Mặt khác nói cho ngươi biết một ít bí mật, ở chỗ này lực lượng của ta được tăng cường nha.
Bỗng nhiên quang cảnh chung quanh cải biến, từ tịnh thổ chim hót hoa nở biến thành địa ngục tu la khủng bố, nơi nơi đều có nham thạch đang phun trào, vô số ma quỷ cực lớn từ trong các khe nứt chui ra nhào đầu về phía Hứa Tiên.
Hồ Tâm Nguyệt lại kéo Hứa Tiên vào trong ảo cảnh, chuyện này không chỉ dựa vào lực lượng của nàng, mà là mượn nhờ lực lượng Cửu Vĩ Thiên Hồ sáng tạo ra nơi này.
Hứa Tiên hỏi:
- Ngươi làm cái gì vậy?
- Tạ lễ cho ngươi! Tiểu bạch biến ta thành thế này thì phải mang ngươi ra tính sổ thôi.
Âm thanh của Hồ Tâm Nguyệt giống như từ trong miệng ma quỷ thốt ra truyền vào tai của Hứa Tiên.
Thần sắc Hứa Tiên rất tự nhiên, xuất Âm Dương Kính ra.
Cái gọi là ảo thuật chính như kỳ danh, đây là thuật biến hóa hư ảo lừa gạt tâm trí, chỉ có thể dao động tâm trí và giác quan thứ sáu, nhưng đối với người tu hành có tâm tính vô vi mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, cho nên tu sĩ cường đại không có tu tập. Hơn phân nửa đặt tâm tư vào suy diễn thiên cơ thuật số, hoặc là bố trí bát quái trận pháp để đền bù những thiếu hụt của bản thân.
Nhưng Cửu Vĩ Hồ nhất tộc thi triển ảo thuật đã hoàn toàn đạt tới cảnh giới khác biệt, giới hạn giữa chân thật và hư ảo vô cùng mờ nhạt, thậm chí là không có giới hạn, mà Thanh Khâu quốc này chính là chứng minh tốt nhất, bất luận kẻ nào hãm sâu vào trong đó sẽ mặc cho người thi thuật bài bố.
Nhưng mà đối mặt với đám hư ảo hung thần ác sát đánh tới này Hứa Tiên vẫn đứng im không có ý định né tránh, mái tóc đen nhanh rơi lả tả trên mặt, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt.
Hồ Tâm Nguyệt hơi cảm giác bất an, chỉ thấy một đạo hào quang từ trong tay Hứa Tiện bắn ra ngoài, thân ảnh của hắn biến mất trong hào quang này, hào quang này chiếu rợi lên da có cảm giác mát lạnh như nước.
Cảm giác nóng rực của nham thạch phun trào từ khẽ đất cũng biến mất, ảo cảnh chung quanh giống như thủy tinh vậy, dưới hào quang của Âm Dương Kính thì cả khung cảnh như thuốc nhuộm bị rửa sạch.
Chỉ có Hứa Tiên lù lù bất động, cười cười nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt ở cách đó không xa, nàng đang há hốc mồm nhìn qua hắn. Hắn cũng không phải là không có nắm chắc tới đây với Hồ Tâm Nguyệt, câu chuyện nông dân và con rắn hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.
Sở dĩ rắn cắn người nông dân có lẽ xuất phát từ bản năng tự vệ, mà Hứa Tiên lại phát hiện mình đang đối mặt với một con rắn độc, nếu có bổn sự không sợ rắn độc cắn thì làm gì dám nói cứu bừa chứ?
Bát Chỉ Kính trong tay An Bội Tình Minh xem ra đã có công hiệu, mà khi nó dung nhập vào Âm Dương Kính và được Hứa Tiên thao túng mới chính thức hiển lộ uy lực cường đại của nó, hoàn toàn khắc chế ảo thuật cường đại của Hồ Tâm Nguyệt.
Hứa Tiên đi tới bên cạnh Hồ Tâm Nguyệt:
- Quên nói cho ngươi biết, Bát Chỉ Kính vốn là một mảnh vỡ của Âm Dương Kính, Hi Hòa nương nương tặng nó cho ta!
Hồ Tâm Nguyệt cắn cắn môi:
- Hi Hòa!
Mất đi chỗ dựa lớn nhất là ảo thuật thì bằng vào các pháp thuạt khác nàng ở trước mặt Hứa Tiên không hề có phần thắng, đối mặt với Hứa Tiên tới gần Hồ Tâm Nguyệt nhíu mày nói:
- Ngươi thực nhẫn tâm đối xử với ta như vậy sao?