[Dịch]Hư Vô Ảnh

Chương 14 : Hậu quả của việc say rượu (1)




Đang lúc Tiểu phong cười hớn hở thì đằng sau có một nhóm người tới.

- Đúng vậy tên kia vừa vô sỉ lại đê tiện, tại hạ vừa lúc đi qua đúng lúc cũng muốn dừng chân nghỉ ngơi, nếu cô nương không chê thì ta sẽ thuê riêng một phòng để cô nương nghỉ ngơi.

Một công tử khuôn mặt tuấn tú tay cầm thiết phiến, quần áo khảm các loại bảo thạch tăng phúc toát ra hơi thở giàu có nói.

- Ông chủ cho một phòng hạng nhất cho vị Tiểu thư này.

Không đợi Tuyết Lan đồng ý hắn đã hô lớn.

Mấy tên đi theo cũng phù họa:

- Thiếu gia chúng ta nổi tiếng là người làm việc thiện, Tiểu thư không cần khách khí.

- Tiểu thư nếu mệt mỏi thì vừa lúc thiếu gia nhà ta là thần y chữa trị được bách bệnh.

Tiểu phong khuôn mặt đen lại nổi giận nói:

- Ngươi là thứ gì? A miêu A cẩu ở đâu ra sủa bậy! Chuyện của ta khi nào cần ngươi quan tâm.

Tuyết Lan nhìn tên kia sau đó hừ lạnh quay mặt đi.

Bọn người nổi bão hận không thể đánh Tiểu phong:

- Tên nhãi nhép giám mắng Diệp Lăng thiếu gia muốn chết.

- Ngươi tên là gì cũng dám nói bậy bạ trước mặt thiếu gia.

Tên Diệp Lăng kia thoáng tức giận rồi khôi phục lại nói:

- Tên ta là Diệp Lăng khi nãy có luống cuống mong vị huynh đệ này bỏ qua cho.

Diệp Lăng là người co được dãn được, huống chi còn đang, trước mặt mỹ nhân phải lấy phong. độ ra làm đầu.

Tiểu phong thông qua Ngọc Tâm liền biết suy nghĩ của Diệp Lăng thầm cười lạnh, nhưng bên ngoài vẫn âm trầm nói.

- Tuy ta rất dễ tính nhưng không phải là dạng người dễ bị ăn hiếp, nếu Diệp Lăng thiếu gia đã mở lời thì ta sẽ cho qua, nhưng vẫn cần đền bù tổn thất tinh thần, do khi nãy tổn hại danh dự của ta.

- Ta dạo này rất nghèo khổ cần một lượng lớn tiền... Ha ha ta biết Diệp Lăng thiếu gia cũng là người thấy người nghèo thì giúp đỡ, vậy phí đền bù là 20 nghìn Tinh vân đi.

Biểu tình Diệp Lăng lúc đầu thì vui vẻ, vì Tiểu phong hám tiền loại người này dễ mua chuộc nhưng nghe đoạn sau thì mặt cứng ngắc lại. Hắn tự xưng giàu giúp nghèo cũng chỉ nói bừa, tuy 20 nghìn Tinh vân là con số nhỏ với hắn nhưng lần này ra ngoài mang theo nhiều thủ hạ, rồi còn nộp học phí để thi vào môn phái. Nếu bây giờ đưa cho Tiểu phong thì được mặt mũi nhưng cuộc sống sau này sẽ khó khăn, nếu không đưa thì về mặt điểm số trước mặt mỹ nữ sẽ tụt xuống.

Tiểu phong nhếch mép nói:

- Thế nào 20 nghìn cũng không có sao? Vậy thì xin mời "Diệp Lăng" thiếu gia lần sau ra ngoài nhớ mang nhiều tiền một chút.

Tiểu phong cố nhấn mạnh hai chứ Diệp lăng rồi cầm chìa khóa cùng 3 người đi lên phòng.

Bọn thủ hạ Diệp Lăng nội tâm bực bội nói.

- Thiếu gia tên tiểu tử đó thật đáng ghét, hay tối nay cho người xử hắn đi.

- Thiếu gia không cần lo ngại, tối đến gửi thư mời hai vị tiểu thư đi dự tiệc, rồi sau đó bỏ chút mê dược hắc hắc.

- Đúng vậy đúng vậy!

Diệp Lăng ổn định lại phân phó:

- Tiểu tam đi mua hai lọ xuân dược cùng một lọ độc dược nhanh chóng quay lại, tiểu tứ đi điều tra lai lịch nhóm người này, Tiểu ngũ đi phát thiệp mời 3 ngày sau ta tổ chức tiệc, mời những người có thế lực tới dự.

Cả nhóm sau khi thảo luận xong thì rời khỏi nhà trọ.

Trên lầu, trong phòng Tiểu phong cùng Tuyết Lan đang cãi nhau.

- Anh ngủ dưới đất! Em cùng Nguyệt Linh ở trên giường.

- Phòng là anh trả tiền, anh muốn ngủ đâu không được sao phải ngủ dưới đất.

- Nam nữ thụ thụ bất thân ai lại cùng ngủ.

- Nói vậy khi trước Anh hôn em vậy sau này em làm vợ anh rồi còn ngại cái gì?

- hừ...!

Tiểu vũ phát hiện không ổn liền đi ra ngoài.

- Công tử ta ra ngoài canh trừng.

Nguyệt Linh lúc này đang nắm trên giường lôi tay Tuyết Lan kéo xuống cùng nằm nói.

- Tiểu phong làm gối rất cứng, tỷ tỷ lại đây chúng ta cùng ngủ.

Tâm tình Tuyết Lan không vui, nhưng có Nguyệt Linh ủng hộ liền vui vẻ trừng mắt với Tiểu phong rồi nằm xuống cùng Nguyệt Linh.

Tiểu phong mỉm cười nói:

- Hi vọng em không hối hận.

Nói xong thì Tiểu phong ra ghế ngồi xếp bằng, ý niệm khẽ động Ngọc Tâm ở thức hải liền bay ra, nó tỏa ra ánh sáng nhu hòa nhè nhẹ.

Tiểu phong lập tức đưa linh hồn vào Ngọc Tâm.

Thoáng cái thế giới biến đổi, nơi này không gian to lớn cây cỏ hoa lá, chim thú đủ cả. Trước mặt Tiểu phong là một cung điện rộng lớn trước cửa để hai con đại bàng bằng đá, trên cửa vào ghi ba chữ Tinh Vân Cung.

Không suy nghĩ linh Tiểu phong đi vào, bước vào bên trong là một dãy các cột to đen có hoa văn chống vòm mái cung, ở chính trên cao giữa có một chiếc ghế màu xanh làm bằng ngọc bích, xuống dưới có hai hàng ghế phân biệt phải trái hai bên.

Tiểu phong không khỏi cảm khái, đây mới chính là nội tình Tinh Vân môn đi, thần thức hắn đảo qua xung quanh vài cái phát hiện nơi này không chỉ riêng có cung điện mà có nhiều phòng khác. Tiểu phong rẽ phải đi hơn một trăm mét thì thấy có căn nhà nhỏ, xung quanh là một vườn thảo dược linh khí dồi dào hơn bên ngoài nhiDi.

Đang lúc này hắn rút thần hồn ra ngoài.

- Tiểu phong em đồng ý, Anh lên đây ngủ ở giữa đi.

Tuyết Lan mặt đỏ hồng lên vẫy tay Tiểu phong.

Tiểu phong lập tức hiểu được Nguyệt Linh phần lớn là ôm Tuyết Lan thuận tiện gối đầu, nắn bóp rồi.... Cái này gọi là thói quen đi.

- Vậy không được, nam nữ thụ thụ bất thân, anh không thể làm như vậy.

Tiểu phong miệng nói như vậy nhưng chân vẫn bước đi tới giường, gần đến hắn cúi mặt sát vào mặt Tuyết Lan cười tủm nói:

- Sao mặt em hồng như vậy! Có phải bị sốt hay không?

Tuyết Lan tim đập nhanh, lần trước tuy có tiếp xúc thân mật với Tiểu phong nhưng đó là sự cố, bây giờ khí tức nam nhân ập vào mặt làm nàng đã xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp lại càng đỏ bừng cúi đầu không giám nhìn thẳng.

- Không phải! vì, vì trời hôm nay nóng quá!

Tuyết Lan luống cuống ấp úng nói, sau khi câu nói ra khỏi miệng thì càng xấu hổ, hôm nay trời nắng nhưng mùa xuân thậm chí còn lạnh chứ đừng nói là nóng.

Tiểu phong cũng biết nàng da mặt mỏng liền không nói gì nhiều chỉ cười.

- Thật vậy sao? Được rồi anh đi gọi đồ ăn, em nghỉ chút đi.

Hắn đi gọi món, một là tìm hiểu nhóm người nãy, hai là hỏi tin tức phân bố trong thành.

Xuống dưới nhà gặp chủ quán trọ, Tiểu phong không cảm nhận được khí tức của chủ quán rất trọ, do đó có thể là cấp bậc cao hơn hắn.

- Ông chủ cho hỏi nhóm người vừa rồi trong gia thế cấp độ cao nhất là người nào vậy?

Tiểu phong khuôn mặt ra vẻ tươi cười hỏi.

Ông chủ đang tính sổ sách không nhìn Tiểu phong mà nói.

- Gia chủ Diệp gia, Diệp Dương đã đạt Thánh cảnh sơ kỳ. Ta khuyên ngươi không nên đụng vào bọn người này, tránh thêm phiền phức.

- Đa tạ.

Tiểu phong trong não đang xoay chuyển tình thế thật nhanh, nếu như vậy Diệp gia sẽ có 4 đến 5 người trưởng lão Thiên nhân cảnh, lúc này Diệp Lăng nếu không có ai bảo vệ thì hắn quyết định để cho Diệp Lăng làm thuốc cho Ngọc Tâm bồi bổ một phen.

Tuy Ngọc Tâm Tiểu phong chưa vận dụng thuần thục cho lắm, nhưng hắn có nắm chắc rất lớn nếu 1 vs 1 thì cho Diệp Lăng bốc hơi trong nháy mắt. Lúc trước Tiểu phong có đảo thần thức qua, phát hiện bọn người này đa số là Bán tiên cảnh chỉ có Diệp Lăng là Tiên thiên cảnh sơ kỳ mà thôi.

Sau một lúc Tiểu phong gọi một con gà quay,rượu với một số loại rau khác rồi quay lại phòng.

Vừa vào thì nghe Tuyết Lan hỏi:

- Tiểu phong không lẽ Nguyệt Linh là hoa bách hợp sao?

Tiểu phong ngẩn ra:

- Không phải! Nguyệt Linh chỉ do thói quen thôi, em tưởng tượng một cô bé hay ôm gấu bông thì mới ngủ được là sẽ hiểu.

- Ra là vậy!

Tiểu phong nhìn Tuyết Lan rồi cười cười:

- Em sao vậy sợ bị Nguyệt Linh ăn sao?

Tuyết Lan đỏ mặt mắng:

- Ai nghĩ đen tối như anh.

- Anh như vậy, Giờ em mới biết sao?

- Đúng là người vô sỉ!

Nguyệt Linh lúc này vừa tỉnh lại thì kéo tay Tuyết Lan.

- Tỷ tỷ đi ngủ thôi!

Tuyết Lan nào dám, vội bật dậy ra ghế ngồi nói:

- Tỷ không mệt muội nghỉ trước đi.

Tiểu phong buồn cười lại gần kéo Nguyệt Linh dậy.

- Ăn xong rồi hãy nghỉ ngơi, nếu nàng ngủ như vậy sẽ thành mèo lười không xinh đẹp nữa.

Quả nhiên Nguyệt Linh nghe vậy bật dậy dụi mắt không dám ngủ nữa.

Tiểu phong gọi Tiểu vũ vào, sau khi ăn xong, thì kể cho nó nghe một lượt rồi tống nó vào trong Ngọc Tâm.

Tiểu phong lên giường trước, mấy ngày nay đi đường đã mệt mỏi thật lâu nên ngủ say luôn.

*********

Buổi tối.

Tiểu phong tỉnh lại, Nguyệt Linh ngủ bên phải, Tuyết Lan ngủ bên trái.

Nguyệt Linh tay ôm chân gác xang người Tiểu phong, làm tay với chân hắn tê dại một hồi.

Do đề phòng giữa Tuyết Lan và Tiểu phong còn có một chiếc chăn. Hắn buồn bực liền kéo từ từ chiếc chăn ra, xích lại gần Tuyết Lan hơn, cái gì cũng phải từ từ nên Tiểu phong kéo tay Tuyết Lan lên ngực mình để chân nàng gác lên bụng rồi nhắm mắt đợi xem kịch vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.