[Dịch]Hư Lộ

Chương 97 : Đại hội đấu giá (Hạ)




Ngay phía cổng chính đang có người sinh sự cãi nhau, một tên đạo sĩ mặt mang một cái bớp đỏ trông vô cùng xấu xí đang hung hăn lớn tiếng chỉ vào một gã mặc áo khoác che toàn thân.

- Ngươi là ai mà dám đụng vào Đỗ Chí đạo sĩ ta hả? Ngươi có biết danh tiếng của ta ở khắp trong ngoài Vạn Dược Cốc nổi tiếng đến mức nào không mà dám ở đây giở trò gây chuyện hả?

Tháy đối phương cứ im lặng không phản biện gì, tên đạo sĩ càng tỏ ra lớn lối càn rỡ, mắng nhiếc liên tục khiến nước bọt văng ra như mưa bụi. Nhìn thấy tràng cảnh như vậy, nhiều người hiểu chuyện đều lắc đầu tỏ ra cảm khái thương hại.

- Đụng phải tên Đỗ Chí nổi tiếng ăn vạ, thích kiếm chuyện với kẻ yếu và đơn thân để kiếm lợi ích cho mình thì tên kia thật là xui xẻo.

- Hừ, tu chân giới chúng ta lúc nào cũng có những tên đê tiện như vậy, một lũ sâu mọt không có tương lai.

Rất nhiều lời bình phẩm không hay về gã đạo sĩ được mọi người xì xào bàn tán nhưng không ai chịu đứng ra nói giúp vị thần bí nhân kia cả. Người tu tiên vốn mạnh được yếu thua, bọn họ nhiều kẻ ích kỷ bàng quan, chỉ có lợi ích mới khiến bọn chúng chiu ra tay mà thôi. Ngay lúc này, tưởng chừng như vị mặc áo khoác che cả ngươi kia sẽ phải bồi thường không ít cho tên đạo sĩ thì một giọng nói đầy uy áp vang lên:

- Vị huynh đài đây xin bớt nóng, người này là bằng hữu của Hạ Chấn Thiên tôi. Nếu có điều chi mạo phạm xin bỏ qua cho.

- Hừ, tưởng nói một câu là xong chuyện sao? Ngươi tưởng... Ách Hạ Chấn Thiên. Đây không phải là tên của chưởng môn nhân Minh Hoàng Tông sao?

Vừa nghe cái tên của đối phương xong, tên đạo sĩ cảm giác nhự bị sét đánh ngang tay, toàn thân tuôn mồ hôi như tắm. Tuy gã là Kim Đan hàng thật giá thật nhưng trước mặt vị chưởng môn khét tiếng của Minh Hoàng Tông tgì có sá là gì. Ngay cả mọi người xung quanh cũng im bặt khi biết được thân phận của vị trung niên mặt chữ điền trông rất hiền từ vừa xuất hiện.

- Đúng vậy, đích thị là ta. Hi vọng vị huynh đài đây rộng lòng không chấp nhất chuyện vừa qua nữa nhé.

Tỏ ra vô cùng khiêm tốn và hòa ái, Hạ Chấn Thiên khiến cho nhiều người chưa từng biết đến gã cứ liên tưởng đến hình ảnh một vị quân tử vô cùng rộng lượng thoáng đạt. Còn những ai đã từng nghe nhiều sự tích về vị chưởng môn này thì lặng lẽ lui ra xa để tránh bị vạ lây đến.

- Dạ...Dạ, không dám. Chỉ là hiểu lầm mà thôi, tuyệt đối là hiểu lầm. Tiểu nhân mắt chó dám mạo phạm đến bằng hữu của ngài, xin ngài lượng thứ cho. Đây là tất cả những gì tiểu nhân tích cóp được, xin người tha cho tiểu nhân một mạng.

Vừa dứt lời, tên đạo sĩ vội vàng lấy nhẫn trữ vật ra hai tay dâng cho tên thần bí nhân che mặt rồi vội vàng rời khỏi đấu giá hội ngay. Khuôn mặt gã lúc ra khỏi cổng đã không còn tí máu nào do quá sợ hãi, cả đời này gã quyết không bao giờ dám giở trò kiếm chuyện ăn vạ nữa. Đáng tiếc tên này không có cơ hội để sửa sai nữa, vài ngày sau người ta tìm thấy xác hắn ở khu rừng phía ngoài Vạn Dược Cốc không xa. Đến lúc chết, đôi mắt của hắn vẩn tỏ ra vô cùng khó tin và khiếp sợ.

Trở lại bên trong đấu giá hội, sau khi tên đạo sĩ rời đi, Hạ Chấn Thiên nhìn lướt khắp hội trường một lượt rồi mỉm cười quỷ dị. Bất kể nơi nào hắn nhìn đến, mọi người đều liền cúi mặt run rẩy không hề dám động đậy di chuyển gì cả. Nhìn thấy cảnh này, hắn cũng xem như bình thường rồi cùng tên thần bí nhân và đám thủ hạ đi theo bước lên phòng khách quý lầu ba.

- Hừm, cảm giác có gì đó rất quen nhưng ở điểm nào thì ta không nghĩ ra được.

Quan sát từ trên cao, Nguyên Hạo nhíu mày lẩm bẩm. Vương lão thấy hắn đang suy tư thì lên tiếng giải thích:

- Con đang thắc mắc tại sao tên chưởng môn của Minh Hoàng Tông trông vô cùng hiền từ rộng rãi mà mọi người lại tỏ ra thái độ e dè sợ hãi gã như vậy phải không? Thật ra hầu hết những tu sĩ sống ở xung quanh Vạn Dược Cốc đều biết rõ về con người của tên này. Gã là một tên nham hiểm, tàn ác đáng sợ, giết người như nghóe. Tên đạo sĩ vừa rồi ta đoán sẽ không sống qua được hôm nay đâu.

- Gã dám ra tay ám toán tu sĩ khác ngay trong đại hội?

Đang từ trong dòng suy nghĩ tỉnh lại, Nguyên Hạo liền lên tiếng thắc mắc. Hắn không ngờ qui mô như đấu giá đại hội này lại dung túng cho cường giả ra tay với kẻ khác như vậy.

- Hoàng Long thương hội tất nhiên có cường giả tọa trấn ở đây nhưng chuyện gì cũng coi theo thân phận mà xử lí. Tên Đỗ Chí kia vốn làn tán tu không thân không thế, lại bỉ ổi hạ lưu nên không ai muốn đứng ra giúp hắn cả. Vì vậy, Hạ Chấn Thiên có ngầm xuống tay với một trăm tên như vậy thì nhửng kẻ tổ chức đấu giá hội cũng mắt mắt mở cho qua thôi.

Trúc lão khẽ nhếch môi lên trả lời. Lão xem ra tên đệ tử của mình còn quá non nớt rồi. Cái gì là công bằng? Thế giới này lấy thực lực vi tôn, kẻ mạnh làm gì cũng không ai ngăn cản được cả. Có trách thì hãy tự trách bản thân mình tu vi kém cỏi, để cho kẻ khác muốn chém giết nào cũng không thể phản kháng được.

- Thú vị thật! Xem ra thế lực Minh Hoàng Tông này cũng bá đạo không thua gì hai phe chính tà. Không biết bọn họ dựa vào đâu mà hoành hành không kiêng kỵ như vậy?

Sờ sờ cái mũi của mình, đây là cách biểu hiện khi hắn đang gặp thử thách trong suy luận của mình. Phía dưới sảnh, tên thần bí nhân đang bước đi cũng cảm giác được điều gì liền ngước đầu nhìn về phía căn phòng khách quý lầu ba của ba người Nguyên Hạo.

- Có việc gì sao?

Hạ Chấn Thiên thấy biểu hiện khác thường của đồng bọn thì quay sang hỏi. Gã thần bí nhân chỉ trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu tiếp tục di chuyển, không ai biết gã đã nhận ra điều gì. Biểu hiện của gã chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng tất cả đều được Nguyên Hạo quan sát rất kỹ. Hắn có cảm giác giống như bị quái thú nhìn trúng khi ánh mắt của tên thần bí nhân lướt qua.

- Tên này quá tà môn, lai lịch tuyệt đối không đơn giản.

Có một dự cảm không hay trong lòng, Nguyên Hạo cũng không kể ra cho hai vị sư phụ biết mà muốn tiếp tục theo dõi tên đó cùng đám người Minh Hoàng Tông trong buổi đấu giá hội xem bọn chúng thật sự có mưu đồ gì hay không.

Sau khi ba thế lực bá chủ an vị, các tông phái nhỏ hơn cũng gần như đến đông đủ. Bây giờ hội trường đã chật kín người tham dự, tràng cảnh vô cùng hoành tráng. Có thể nói bình thường không dễ dàng gì qui tụ một số lượng cường giả có tu vi Kim Đan và Nguyên Anh nhiều như vậy về một nơi thế này.

Không phải chờ đợi quá lâu, tiếng nhạc bắt đầu vang lên khắp bốn phía. Trên sân khấu, một cô gái mặc áo tím, vóc dáng hoàn mỹ, kết hợp với mái tóc vàng óng ánh tuyệt mỹ xuất hiện. Rõ ràng về mặt nhan sắc, cô ta hoàn toàn vượt trội so với Nguyệt Liễu của tiểu hội hôm qua.

- Chào mừng các vị đã đến với buổi đấu giá chính ở Vạn Dược Cốc lần này. Tiểu nữ là La Sương, chưởng quản Hoàng Long thương hội ở chi nhánh đông đại lục này, hôm nay sẽ chủ trì buổi đấu giá. Để không làm mất thời gian của mọi người, vật phẩm đầu tiên sẽ được đấu giá ngay bây giờ. Đây là một viên yêu hạch cấp bốn, thuộc tính băng, cực kỳ trân quý. Giá khởi điểm là một trăm vạn linh thạch hạ phẩm, mỗi lần ra giá không dưới một vạn linh thạch. Xin mời quý vị bắt đầu.

Dùng ngữ khí lạnh lùng như tòa băng sơn vạn năm, mỹ nữ La Sương vẫn tạo ra cảm giác kích thích, thu hút vô cùng đặc biệt cho người nghe. Sau khi lời cô vừ dứt, lập tức lục đục các tông môn liền vội đứng dậy ra giá. Yêu thú cấp bốn có thực lực tương đương với Nguyên Anh cường giả, thế nhưng muốn liệt sát một con yêu thú cấp bốn thì cần sự phối hợp của nhiều Nguyên Anh kỳ mới mong vây chết được nó. Do vậy, yêu hạch cấp bốn tuyệt đối báu vật khó cầu dành cho các tông môn dưới hai sao, mà đây lại là yêu thú băng hệ vô cùng quý hiếm nữa chứ.

- Một trăm tám mươi vạn, Nhữ Viên Môn chúng ta nhất định phải có được viên yêu hạch này.

- Hai trăm vạn, Thiết Quyền Tông bọn ta cũng muốn có.

Dưới sự hấp dẫn của bảo vật thì việc mang tông phái ra uy hiếp cũng không có bao nhiêu giá trị, các tông môn dưới hai sao không ngừng đẩy giá viên yêu hạch lên đến tận bốm trăm vạn, gấp bốn lần giá khởi điểm. Nhìn cảnh này, Nguyên Hạo cảm giác miệng mình đắng chát không thôi.

- Cứ tưởng mấy viên đan dược của mình được mười vạn hơn đã là thành công ngoài dự đoán lắm rồi. Giớ mới biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, người ta chỉ đưa ra một viên yêu đan thôi mà giá trị lớn gấp mấy chục lần giá trị đan dược của mình. Khoan đã, nói như vậy, mười vạn linh thạch chả là gì đối với cái trang gia kia rồi. Khốn kiếp, ta đồng ý cái giá rẻ bèo đó khác gì ăn mày xin ăn cơ chứ.

- Hừ, không có tiền đồ. Mấy cái gia tộc như Trang gia ngươi muốn tống tiền cũng nên đòi hỏi cỡ một trăm vạn trở lên. Ai đời lại lấy có mười vạn, ta thấy ngươi nên tìm hiểu kỹ về tài lực của đối phủ rồi hãy hành động chuyện gì đó thì tốt hơn.

Trúc lão chán nản liếc đứa đệ tử không nên thân của mình rồi thở dài. Nhưng lão cũng thông cảm vì hắn vốn chỉ là một tên Ngưng Khí kỳ thì làm sao biết một tông môn hay gia tộc có bao nhiêu tài phú chứ. Xiết chặt nắm tay lại, Nguyên Hạo quyết định tối nay sẽ phải đòi thêm lợi tức từ Trang gia. Hắn tuyệt đối không thích để mình trở thành trò cười cho đối phương được. Quyết định vậy, hắn mới thấy nhẹ nhõm hơn và tiếp tục quan sát buổi đấu giá.

- Yêu đan yêu thú không phải đan dược, tại sao mọi người lại tranh giành khốc liệt như thế vậy sư phụ.

Thấy giá cả viên yêu đan càng lúc càng cao, Nguyên Hạo chắt lưỡi cảm thán thắc mắc.

- Yêu thú cấp cao có trí khôn nhất định, cộng với thể chất cường hãn nên việc tiêu diệt bọn chúng không hề dễ dàng. Yêu hạch là một nguyên liệu quan trọng trong luyện đan, cũng như các lĩnh vực trận pháp, chế phù. Bọn người này tranh giành nhau viên yêu hạch nhưng chưa chắc có thể sử dụng được, đúng là lãng phí bảo vật.

Trúc lão khinh thường nhìn mấy vị trưởng môn các tông phái cứ như nghé con đang phùng mang trợn má, rống gân cổ lên đấu giá viên yêu hạch. Trong mắt lão, một trân bảo mà đặt trong tay kẻ không thể phát huy khả năng của nó thì chẳng khác nào bình hoa để trưng, không có giá trị thực tiễn gì cả. Đến khi giá của viên yêu hạch đạt đến bốn trăm năm mươi vạn, ba thế lực lớn mới bắt đầu có dấu hiệu rục rịch tham gia. Một tiếng nói tựa như sấm sét vang lên khiến những kẻ đang tranh giành phía dưới hội trường tái mặt.

- Viên yêu hạch hệ băng này không tệ, Hóa Đao Môn ra giá bảy trăm vạn hắc hắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.