Chán nản không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề đan phương, Nguyên Hạo thất thiểu lững thững đi trở về. Thời điểm này đã là buổi tối về khuya, phường thị vẫn còn tấp nập người qua lại giao dịch. Tu tiên giới không giống như cuộc sống thế tục, ngày và đêm đối với họ không khác nhau bao nhiêu. Khi nào mệt thì ngủ, khi nào cần thì thức, một người tu tiên tu vi càng cao thì khả năng ích cốc càng lâu, họ cũng có thể thức liên tục nhiều ngày không cần nghỉ ngơi hay ăn uống gì cả. Rẽ vào một ngã nhỏ, hắn đi đến trước một quầy bán tạp vật khó nhỏ bé. Tên chủ quán là một thanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi đang ngáp ngắn ngáp dài vì không có khách hàng. Vừa nhìn thấy Nguyên Hạo tiến đến thì hai mắt hắn sáng lên, miệng cười tươi nhảy đến vỗ vỗ vai của hắn.
- Tiểu Hạo, ngươi đến thật quá tốt. Ta buồn chán gần chết vì không có khách hàng nào ghé qua từ sáng đến giờ đây. Không biết hôm nay là ngày gì mà xúi quẩy như thế nữa?
- Hắc hắc, Cửu ca, ta đã nói huynh rồi. Đừng để giá hàng hóa cao qua, chúng ta cạnh tranh thì giá cả là thứ đầu tiên khách hàng nhìn vào. Huynh cứ để giá trên trời như thế, đã vậy sạp hàng lại nằm ở nơi khuất người thì ma nào chú ý đến cơ chứ. Thôi, ta mời huynh uống rượu bù lại nhé hắc hắc.
Tên thanh niên đang nhăn nhó mặt mày than vãn này tên là Ngô Cửu, gã chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường bên trong Vạn Dược Cốc mà thôi. Đối với chế độ phân chia đệ tử bên trong cốc, Nguyên Hạo cũng có khái niệm nhất định. Cũng như bao nhiêu tông môn khác, Vạn Dược Cốc chia đệ tử ra làm ngoại môn và nội môn đệ tử. Ngoài ra còn có các đệ tử thân truyền của các vị trưởng lão nữa, bọn họ chính là những thiên tài chân chính của cốc. Có điều, điều kiện xét duyệt đệ tử ở nơi này lại không phải là tu vi như các tông phái tu tiên mà dựa trên thiên phú về luyện dược. Như Ngô Cửu đây tư chất không quá nổi bật nên chỉ có thể là đệ tử ngoại môn mà thôi. Gã này vốn tính tình thật thà, lại rất hay giúp người khác nên trong một lần vô tình gặp gỡ Nguyên Hạo đã kết giao bằng hữu với hắn.
- Không được, ta cần phải kiếm thêm chút linh thạch cho mình, sắp đến hắc hội trao đổi rồi.
Ngô Cửu lắc đầu từ chối khiến Nguyên Hạo giật mình. Tên này lần nào hắn rủ đi uống rượu cũng đều lập tức dọn hàng đi ngay, sao lần này lại tỏ ra khí khái như vậy?
- Hắc hội trao đổi là gì vậy Cửu ca? Ở đó có gì thú vị sao?
Ngó qua ngó lại không thấy có người ở gần sạp hàng của mình, Ngô Cửu mới nhỏ giọng trả lời:
- Không nên nói lớn để người khác nghe thấy. Đây là hội trao đổi vật phẩm bí mật giữa các đệ tử trong cốc với nhau. Đệ cũng biết là đệ tử chúng ta nếu không đạt đến luyện dược sư cấp một thì căn bản không được tiếp xúc với Tàng Kinh Các để học tập các loại đan phương. Vì thế các đệ tử mới tổ chức hắc hội này để giao dịch các đan phương, bí kíp luyện đan vvv. Tất nhiên việc này phải tận lực tránh đi tai mắt của chấp sự vì quy định của cốc rất nghiêm ngặt, nếu biết kẻ nào dám trao đổi những thông tin quan trọng như đan phương sẽ bị tước đi thân phận đệ tử, đuổi ra khỏi cốc.
- Ra là thế, Cửu ca, huynh có thể dắt đệ theo để tham gia hắc hội không? Đệ cũng muốn mở mang tầm mắt của mình.
Ánh mắt sáng rực, Nguyên Hạo liền lập tức năn nỉ đối phương để được đi ké tham dự hắc hội trao đổi. Cực khổ tìm kiếm khắp nơi, không ngờ thứ mình cần lại ngay trước mắt. Hắn quyết tâm sau này cần phải chú ý đến các thông tin trong cốc hơn mới được, ai mà biết trừ cái hắc hội này ra còn có chỗ hở nào để tìm kiếm đan phương nữa hay không?
- Thôi được rồi, ta sẽ dắt đệ theo nhưng đến chỗ đó đệ phải nghe lời của ta và không được tự ý đi lung tung hay ăn nói bậy bạ. Bởi vì những người tham gia còn có cả đệ tử thân truyền của các trưởng lão, họ chính là thiên kiêu của Vạn Dược Cốc, không ai dám đụng chạm làm phất ý họ cả.
Suy nghĩ một hồi, Ngô Cửu mới gật đầu đồng ý cho đối phương đi chung. Mặc dù quan hệ hai người khá hảo hữu nhưng Nguyên Hạo trong mắt mọi người vẫn chỉ là gã nhân viên chăm sóc dược viên mà thôi. Vì vậy nếu tên này lỡ gây ra chuyện gì thì sẽ rất phiền phức cho gã, ở nơi nào thì địa vị cũng hết sức quan trọng mà. Hiểu được vị huynh đệ này đã cố gắng giúp mình, Nguyên Hạo cười tươi khoác vai đối phương nói:
- Hắc hắc, vậy mới là huynh đệ tốt. Cửu ca cứ yên tâm, đến lúc đó huynh có thiếu chút linh thạch thì đệ sẽ lấy tích cóp cho huynh mượn tạm.
Nghe đến đây, sắc mặt của Ngô Cữu mới giãn ra thoải mái. Gã vốn là ngoại môn đệ tử, tài phú không bao nhiêu nên mới phải mở cái sạp hàng nhỏ bán tạp vật để kiếm chác chút ít. Bây giờ có người cho mượn thêm linh thạch thì hi vọng tìm được món đồ ưng ý trong hắc hộ sắp tới sẽ cao hơn nhiều.
- Được rồi, vậy đệ về chuẩn bị đi, tối ngày mốt cũng giờ này hãy đến đây. Khi đó chúng ta sẽ cùng tham gia hắc hội. À, nhớ mang đồ che dấu dung mạo của mình đi, ta nghe nói mọi người tham gia đều không muốn để lộ thân phận của minh ra cho kẻ khác biết.
Dặn dò xong, Ngô Cửu tiếp tục trở vào quầy hàng để chờ mong khách hàng ghé vào để kiếm thêm chút linh thạch. Trong khi đó Nguyên Hạo trở về phòng mình kiểm kê lại số tài sản hiện có, lần hắc hội này hắn nhất định phải có được đan phương mà mình cần.
***
Chẳng mấy chốc hai ngày thời gian qian cũng nhanh chóng trôi qua, đến thời điểm hẹn, cả hai người Ngô Cửu và Nguyên Hạo liền di chuyển đến một khu khuất bên trong dược viên của một trưởng lão trong cốc. Nghe nói vị trưởng lão này có công sự nên phải rời đi đến vài ngày nữa mới về, vì thế bọn đệ tử mới lựa chọn nơi này địa điểm tổ chức hắc hội. Mỗi người đến đây không cần trình ra thân phận mà chỉ cần đóng phí năm linh thạch hạ phẩm là có thể tham gia. Rõ ràng kẻ tổ chức buổi hắc hội này rất có đầu óc kinh doanh, với số lượng người tham dự nhiều thế này thì tối nay hắn kiếm được sẽ không ít. Ở đây cũng không hề có người dẫn chương trình mà tự mọi người rao lên món hàng của mình và điều kiện trao đổi, nếu ai muốn thương lượng thì cứ tiến đến đàm phán là xong. Luật giao dịch đơn giản như thế khiến Nguyên Hạo rất hài lòng, hắn không muốn mọi thứ quá phiền phức rườm rà.Quan sát một lượt khắp mọi người tham dự, hắn bỏ qua những kẻ muốn trao đổi kỹ thuật luyện dược hay các loại dược thảo mà chỉ tập trung tìm kiếm những ai bán đan phương thôi. Có điều hắn vẫn chưa phát hiện ra ai có thứ mà mình muốn cả, thế nên Nguyên Hạo vẫn im lặng đứng một góc chờ đợi. Thời gian trôi qua, người đến gia nhập vào hắc hội càng lúc càng đông, món hàng được đưa ra càng lúc càng nhiều và có sức hấp dẫn nhiều người hơn. Ngay lúc này, có một tên ốm như xác khô, mang một tấm vải trắng che mặt nhìn khá buồn cười lên tiếng nói lớn:
- Ta có một thông tin vô cùng quan trọng, có liên quan đến thú hỏa cao cấp. Nếu ai có hứng thú thì ta sẽ bán tin tức độc quyền cho kẻ đó, năm trăm linh thạch mà thôi.
Mọi người nghe xong thì ai nấy cũng cười bè dỉu rồi tản ra, không ai quan tâm đến gã nữa. Cả đám đều là luyện dược sư học đồ thì quan tâm đến thú hỏa cao cấp làm gì, ngươi muốn thì đem đi bán cho mấy vị trưởng lão đó. Đã vậy còn đòi năm trăm linh thạch, đúng là não tàn mà. Gào thét đến khàn cả cổ họng mà không ai hồi đáp, tên ốm nhom này cảm thấy thất vọng, gã lủi thủi định rồi khỏi hắc hội. Đúng lúc này, một giọng nói nhỏ truyền từ phía sau đến khiến đôi mắt gã sáng lên.
- Đi theo ta ra góc, ta có một chút hứng thú với thông tin mà ngươi rao đấy.
Quay đầu lại, gã nhìn thấy một tên khoác áo lông thú màu đen che khuất cả người đang từ từ đi về phía một góc không người. Nhanh chân đuổi theo đến, gã ốm liền mỉm cười nói:
- Ngươi muốn biết tin tức về thú hỏa thì đưa ra năm trăm linh thạch hạ phẩm, ta sẽ cho ngươi biết tất cả.
- Hừ, ngươi nghĩ ta là con nít lên ba sao. Thú hỏa của ngươi cấp mấy? Nếu dưới cấp bốn thì miễn bàn đi. Còn nếu cao cấp thì tùy vào thông tin ngươi có giá trị đến đâu mà ta sẽ trả công xứng đáng. Tất nhiên không đến cái giá trên trời kia đâu, nếu ngươi không hài lòng có thể rời khỏi. Ta tin chắc ở nơi này trừ ta ra không ai bị thần kinh mà đồng ý trả linh thạch cho ngươi để đổi lấy thông tin này đâu.
Nguyên Hạo lạnh nhạt trả lời, hắn có thừa kinh nghiệm trong việc trả giá với loại người như tên xương khô này. Đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng gã ốm cũng đành cắn răng gật đầu một cái rồi nói:
- Thôi được, vậy ta muốn ba trăm linh thạch cho thông tin này. Bọn ta đã mất đi hai người huynh đệ mới biết được nơi tọa lạc của yêu thú hệ hỏa nên cái giá đó là hợp lí lắm rồi.
- Được, nếu như ta cảm thấy hài lòng ta sẽ trả cho ngươi như ý.
Nguyên Hạo đồng ý đáp. Hắn thấy rõ rung động trong cảm xúc của tên ốm này, xem ra những gì hắn nói là sự thật, không phải giả dối.
- Đây là bản đố có đánh dấu vị trí của yêu thú mà bọn ta nói. Cách đây hai tháng, ba người bọn ta khi đi ngang qua dãy núi Diêm Thạch đã phát hiện ra một đám cao thủ đang vây công một con yêu xà khổng lồ. Toàn thân con yêu xà đó có màu nâu đất và nó không ngừng phun lửa thiêu đốt cả một vùng rộng lớn. Hai người huynh đệ đồng hành của ta cũng chính vì yêu hỏa khủng bố đó vô tình vây hãm mà tán thân trong biển lửa.
Đưa ra một tấm bản đồ bằng da dê, tên ốm nhom hai mắt đỏ ừng kể lại.
- Vậy có thể con yêu thú đó đã bị đám người kia hạ sát rồi thì sao?
Nguyên Hạo vừa quan sát tấm bản đồ, vừa nhàn nhạt hỏi. Nếu con rắn kia bị đám ngươi kia làm thịt rồi thì hắn còn mất công tìm hiểu làm gì nữa chứ. Nghe đối phương chất vấn, gã ốm lắc đầu lia lịa nói:
- Tuyệt đối là không. Mặc dù ta không biết thực lực rõ ràng của yêu thú lẫn đám người đó nhưng rõ ràng bọn họ không phải đối thủ của con yêu xà. Lúc yêu thú quẩy đuôi bỏ đi thì đám người kia cũng không thể nào ngăn cản hay làm nó bị thương mảy may gì cả. Cho nên ta khẳng định là con yêu xà vẫn còn sống và chắc chỉ hoạt động ở khu vực gần đó thôi.
- Được rồi, đây là ba trăm linh thạch. Thành giao.
Nguyên Hạo lạnh lùng thảy một gói to cho đối phương rồi xoay người rời đi. Có cơ hội hắn sẽ tìm con yêu thú hệ hỏa này sau, chỉ một ít linh thạch đổi lấy một thông tin cũng không phải là quá xa xỉ. Đúng lúc này, tiếng la lối ồn ào vang lên trong đám đông đang tụ tập gần sát bên khiến hắn phải xoay người lại chú ý.