[Dịch]Hư Lộ

Chương 32 : Ngươi là đồ Phế căn




- Nghe ta nói đã, tuy ta không làm được nhưng ta có thể nhờ người khác giúp ngươi. Các người đợi ta một lát, ta sẽ liên lạc với lão

Nói xong tiểu hài ngồi xuống bất động, toàn thân thể vốn hư ảo của nó giờ tỏa ra thêm 1 tầng sáng nhạt nhìn rất huyền diệu. Trong lúc chờ đợi kết quả, ba người lại tâm sự thêm với nhau về tao ngộ của cha Khương Thiên.

- Không ngờ chuyện của Khương bá phụ lại bi thương như vậy, cái gì là thần tiên? Theo cháu thấy chỉ toàn lũ tham lam ích kỷ mà thôi.

Nguyên Hạo hết sức bất bình, ở địa cầu của hắn mọi người đều nghỉ thần tiên chỉ giúp người, tiêu diêu mà sống. Không ngờ đến thế giới này hắn mới nhận ra sự thật phũ phàng, những kẻ mang danh thần tiên thì cũng mang tâm tư của phàm tục, có tham ái, sân si đầy đủ cả. Đồng thời hắn cũng thấy ấm áp trong lòng, Khương Thượng chia sẻ mọi chuyện với hắn như người thân vậy. Phải biết những bí mật này nếu lộ ra một tí đều mang lại họa sát thân cho mình, Khương Thượng làm vậy rõ ràng là hết sức tin tưởng hắn. Sự thật Nguyên hạo hắn cũng xem Khương Thiên như em ruột, nên có chết hắn cũng sẽ không lộ ra nửa lời.

- Haha, tu tiên đạo là nghịch thiên cải mệnh, không tiến ắt sẽ lùi nên nhiều người chỉ quan tâm làm sao để tăng thêm tu vi của mình bất chấp tất cả thôi.

Khương Thượng cười chua xót, lão cũng chỉ là tên cóc ké ở thần giới mà thôi, chính vì bản tâm lão thiện lương nên mãi chỉ là tên đệ tử ngoại môn quèn, không có ngày thăng tiến. Nhưng lão không hối hận, lão đã tìm được được tình yêu của mình và sinh ra được Khương thiên. Bây giờ, lão chỉ có một mục đích là cứu thoát vợ mình ra khỏi tay bọn độc ác thôi, và mấu chốt chính là cậu thiếu niên này.

- Cháu không quan tâm, tâm không có thì nói gì đến việc khác, những kẻ như vậy càng mạnh chỉ hại người thêm thôi. Dù chuyện gì xảy ra, cháu sẽ luôn giữ vững cách làm người của mình.

Khí phách mười phần, Nguyên Hạo tỏ ra không hề e ngại bất kỳ điều gì, không vì sự quyến rũ dụ hoặc nào mà thay đổi chính mình. Đúng lúc này, ánh sáng bao quanh tiểu hài chợt tắt, tên tiểu tử đứng dậy vỗ tay đắc ý:

- Thành công rồi, lão quỷ kia đã đồng ý cho chúng một nhánh Bất Tử Thụ hắc hắc ta ra tay thì chuyện gì cũng xong thôi.

- Bất Tử Thụ? Cái đó có thể tạo ra thân thể cho Khương Thiên và Khương bá phụ đúng không?

Nguyên Hạo lần đầu nghe được cái tên này, nhưng tên nghe ngầu vậy chắc là không tầm thường rồi.

- Tất nhiên rồi, trong thiên địa này, một trong những đại kỳ vật chính là nó. Ngoài việc dùng luyện đan ra, nó còn một tác dụng vô cùng độc đáo là tạo ra một cơ thể hoàn mỹ. Với tiên nhân, họ có thể đoạt xá để hồi sinh nhưng nó có tỉ lệ thất bại nhất định và phải tìm cơ thể có tiềm lực tốt nữa. Với Bất Tử Thụ, ngươi sẽ có thể tái tạo ra một cơ thể không tỳ vết tí nào, đặc biệt là đối với thằng nhóc vốn là Vĩnh Hằng chi vật kia. Nếu không có Bất Tử Thụ thì sẽ không thể nào kiếm được cơ thể phù hợp với hắn, trừ khi có Vĩnh Hằng chi vật khác.

Nói đến đây tiểu hài liếc mắt nhìn qua ba người cười thâm ý, rõ ràng mọi người đều hiểu chuyện tìm được Vĩnh Hằng chi vật khác vốn là viễn vông.

Nguyên Hạo xúc động nhìn Khương Thiên, vấn đề lo lắng của hắn cuối cùng đã có cách giải quyết rồi. Muốn quay lại cám ơn thì tên tiểu hài lại lên tiếng:

- Tất nhiên trên đời này không có đồ miễn phí, lão kia muốn ngươi phải giúp lão một việc. Ta đã hứa luôn giùm ngươi rồi, với lại ngươi cũng thiếu nợ ta một ân tình đấy nhé.

- Được rồi chỉ cần Khương Thiên và Khương bá phụ có thể khôi phục lại thì chuyện gì ta cũng hứa

Nguyên Hạo không cần suy nghĩ đáp ứng ngay, đạo làm người của hắn là vậy, có những chuyện dù trả giá ra sao hắn cũng không cần nghĩ ngợi. Ánh mắt Khương Thượng lóe lên, lão cảm giác mình không bằng Nguyên Hạo, hắn thật sự là người thuần khiết tình nghĩa. Khương Thiên có một ca ca như vậy thật là phúc phận quá rồi, lão lấy tay dụi dụi mắt thấy ươn ướt.

- Được rồi, lão nói khi người đủ thực lực để giúp lão thì lão sẽ nói cho ngươi biết cần làm gì. Giờ ta sẽ giúp hai người kia tái tạo thân thể lại, hai người hãy buông lỏng thần hồn, ta sẽ dẫn dắt các người dung nhập vào Bất Tử Thụ.

Tiểu hài bắt đầu tỏa một năng lượng kỳ lạ bao lấy hai cha con Khương Thiên, hai phần Bất Tử Thụ cũng được lấy ra. Khương Thiên cảm giác năng lượng kia thật ấm áp, như đang được ôm ấp dịu dàng, cứ như vậy hai người chạm vào Bất Tử Thụ và biến mất.

- Giờ bắt đầu quá trình dung nhập của họ, sẽ mất tí thời gian, khoảng nửa tháng hoặc hơn. Còn ngươi, ta và ngươi số phận đã phải gắn liền với nhau, nên ta cũng muốn làm quen lẫn nhau, ngươi cứ gọi ta là lão đại là được.

Nguyên Hạo trầm ngâm không biết đang nghĩ gì, rồi hắn vui vẻ vỗ tay một cái:

- Đúng rồi, ta gọi ngươi là Tiểu Vô đi, tên này hay đó. Tiểu Vô ngươi nói ta nghe về tác dụng của ngươi đi, đệ nhất linh căn phải lợi hại lắm đúng không?

- Cái gì Tiểu Vô! Ta nói ngươi gọi ta là lão đại mà

Tiểu hài bực bội dậm chân ầm ĩ

- Được rồi, Tiểu Vô ngoan, nói cho ta biết ngươi lợi hại thế nào đi

Nguyên Hạo cứ như đang dụ dỗ một đứa bé vậy

- Hừ, ta tất nhiên là vô địch linh căn rồi. Nói cho ngươi biết cho dù là linh căn gì cũng có thuộc tính nhất định, nhưng với ta, ta có thể có tất cả thuộc tính nhưng tỉ lệ tinh thuần lại là tuyệt đối. Nói đơn giản người ta có 1 linh căn, thì gọi là thuần linh căn, nghĩa là linh căn đó thuần khiết 100% thuộc tính đó, ngươi thì có một đống thuần linh căn bên trong người đấy, nghĩa là ngươi có thể tu mọi vũ kỹ của các thuộc tính đó, lợi hại không. Người khác chỉ có thể hấp thụ một lượng ít linh lực tùy theo tu vi, ngươi thì không, Hư Vô có thể giữ linh lực vô cùng vô tận, nên căn bản ngươi có càng nhiều tài nguyên ngươi sẽ lên cấp như diều gặp gió, như hài tử ăn kẹo thôi mà hắc hắc. Ngươi có biết luyện dược sư, luyện khí sư, trận pháp sư không?

Tiểu Vô đắc ý vô cùng, nói không ngừng nghỉ.

- Ta biết, họ là những chức nghiệp vô cùng cao quý, vạn người có một.

- Đúng, ngươi có Hư Vô linh căn, ngươi sẽ có thể trở thành tất cả chức nghiệp đó. Cảm nhận cần có ở các chức nghiệp ngươi đều có cả hắc hắc, thử tưởng tượng đó sẽ là tồn tại gì cơ chứ. Đó mới là sơ sơ về tu luyện thôi, còn về Hư Lộ này, khi ngươi đạt đến thiên đạo cao nhất, ngươi sẽ nắm được Hư Lộ trong tay, Hư Lộ này có biết bao tài nguyên, những thứ chỉ trong truyền thuyết thôi. Khi chưa đạt đến mức đó ngươi cũng có thể vào đây tìm cơ duyên cho mình, tất nhiên sẽ có nguy hiểm song hành.

Hư Lộ này có bao thứ đáng quý Nguyên Hạo đã được nghiệm chứng, thử hỏi trở thành ông chủ của nơi này hắn sẽ giàu có thế nào. Tài nguyên luyện dược, luyện khí, trận pháp, các loại linh quả thiên địa... Trời ơi... Hạnh phúc quá. Nguyên Hạo cười ngây ngất, cuối cùng hắn cũng có cơ hội thăng hoa đổi đời rồi.

- Tuy nhiên cũng có vài vấn đề bé xíu

Tiểu Vô cười cười ti tiện nói, Nguyên Hạo ánh mắt nghi hoặc quay lại, hắn rất sợ tên tiểu quỷ chưởng môn phái chém gió này.

- Cũng không có gì lớn lao đâu, thứ nhất là ngươi chỉ có thể tu theo Hư Vô công pháp thôi, ở đây ta có tầng một công pháp. Muốn lấy tầng tiếp ngươi phải vào tầng 2 Hư Lộ tìm, tầng hai chỉ nguy hiểm hơn tầng này tí thui. Chuyện thứ hai là linh lực ngươi cần để tích tụ lên cấp nhiều hơn người ta tí xíu nên ngươi cần nhiều tài nguyên tu luyện hơn.

- Tí xíu là bao nhiêu hả

Nguyên Hạo thấy không ổn rồi, tên này nói chuyện mập mờ quá

- Khoảng trăm lần mà thôi

- Móa

Nguyên Hạo không kìm được mà chửi lên, gấp trăm lần là khái niệm gì cơ chứ.

- Ngươi làm gì mà la làng lên thế, ngươi không nghĩ với điều đó ở cùng cấp bậc ngươi là vô địch à

- Ta kháo, ngươi tốn gấp trăm lần kẻ khác mà còn không mạnh hơn thì đi đập đầu vô bông gòn chết đi cho nhanh

Nguyên Hạo rống lên, hắn mất niềm tin trầm trọng rồi.

- Thôi được, dẫu sao ta vẫn vào Hư Lộ tìm tài nguyên thăng cấp được, trong này mọi thứ trân quý hơn bên ngoài vạn lần.

- Ngươi nằm mơ à, ai nói với ngươi là ngươi có thể tự do vào Hư Lộ thế

-.......

- Đừng lòi mắt ra nhìn ta, muốn vào Hư Lộ ngươi ít nhất phải tu luyện đại thành tầng một Hư Vô công pháp. Còn điều thứ 3 là ngươi sẽ không có hỗ trợ gì khác nữa đâu. À còn điều thứ 4 nữa là ngươi sắp bị truyền tống ra khỏi Hư Lộ rồi. Cuối cùng là đừng tìm ta, ta không thích bị làm phiền đâu. Tạm biệt nhé.

Vừa dứt câu, không đợi Nguyên Hạo phản ứng thì Tiểu Vô đã phát ra năng lượng bao quanh hắn. Vài hô hấp sau Nguyên Hạo đã thấy mình ở bên ngoài thần điện rồi, thần côn và Huyết lão đều giật mình vui mừng định chạy lại thì thấy hắn ngửa mặt lên trời gầm to:

- Tiểu Vô, ngươi là đồ phế căn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.