[Dịch]Hư Lộ

Chương 197 : Tứ ngụy thần thông (Thượng)




- Bốn tên này có gì hay ho. Tên heo đen thì giỏi chạy, mụ gà thì hiếu chiến, lão bò như cái máy ủi, tiểu chút chít kia trừ giỏi trộm cắp ra không có gì hay. Ngươi nói ta học được gì từ chúng cơ chứ.

Nguyên Hạo tỏ ra bực dọc nói. Mặc dù tập luyện với bốn con quái kia đem lại lợi ích không nhỏ cho hắn nhưng cái gọi là thần thông kia thì thôi...bỏ đi.

"Haha, thần thông của chúng ngươi chưa được diện kiến đâu. Gọi là thần thông thật ra cũng chỉ là ngụy thần thông mà thôi. Trong thế giới yêu thú của bọn ta, có được chút bản lĩnh như thế cũng có thể xưng vương một cõi rồi."

Tiểu lang mỉm cười nhàn nhạt truyền âm trả lời.

- Như thế nào là ngụy thần thông? Ta đối với yêu thú cũng không có nhiều lý giải, ngươi có thể khai mở đôi chút không?

Nguyên Hạo sờ cằm tỏ ra hứng thú cầu thị nói.

"Cái này cũng không có gì phải giấu giếm, khi ngươi đạt đến độ cao phù hợp sẽ được tiếp xúc những thông tin cao cấp thôi. Bây giờ ta nói trứpc cho ngươi biết cũng được, dù gì chúng ta cũng hợp tác với nhau"

Tiểu lang rất từ tốn, không tỏ ra kiêu căng hay lấy tư thế vương giả để ép người. Điểm náy làm Nguyên Hạo càng khâm phục nó, yêu thú cao cấp không ngờ lễ nghi, khí độ không hề kém cạnh nhân loại tí nào.

"Yêu thú bọn ta có muôn vàn chủng loại, từ cấp thấp đến những tồn tại như thần. Nếu như nhân loại các ngươi chú trọng thiên phú, linh căn thì yêu thú chỉ nhìn vào huyết mạch. Ví như một con rồng vừa sinh ra đã có thực lực mà yêu thú khác không bao giờ đạt tới. Ngoài ra, yêu thú đối với huyết mạch rất kiêng kỵ, tựa như là khắc chế chí mạng vậy. Huyết mạch cũng quyết định thần thông của yêu thú, huyết mạch hỗn tạp chỉ có thể có được ngụy thần thông. Cái này so với thần thông chân chính kém xa vạn dặm, không cùng đẳng cấp. Thần thông còn chia làm tiểu thần thông và đại thần thông. Chỉ có yêu thú huyết mạch chính thống thuần khiết mới kích hoạt được đại thần chủng tộc mình. Giải thích như vậy ngươi đã rõ chưa?"

- Thì ra là thế, hóa ra bốn tên này là lai tạp.

Nguyên Hạo như ngộ ra gật đầu nói. Tức thì bên kia bốn con gà, bò, heo, chuột ánh mắt bất thiện nhìn hắn. Xem ra ngày mai chúng sẽ cho tên thiếu niên này ăn đau khổ không ít.

"Haha, huyết mạch của bất kỳ chủng loại cao cấp nào cũng quý hiếm vô song. Yêu thú càng khủng bố thì sinh sản càng khó, hậu duệ của chúng có khi cả vạn năm hơn mới ra đời. Còn yêu thú cấp thấp thì sinh sản rất mạnh, đông đảo như cỏ dại. Đây cũng là qui luật cân bằng của tự nhiên mà thôi"

Tiểu lang không để tâm lời nói của Nguyên Hạo, vẫn rất lịch sự giải thích.

- Ta có thể mạo muội hỏi một câu không? Không biết Linh Quân ngươi là huyết mạch yêu thú nào vậy?

"Ầm"

Như một tiếng sét giữa trời xanh, sắc mặt tiểu lang trầm xuống thấy rõ. Phía đối diện, Nguyên Hạo cũng cảm giác mình vừa hỏi một câu không nên hỏi. Thật ra hắn cũng xuất phát từ lòng hiếu kỳ, không có ý đồ gì khác. Mà bốn con yêu thú đại thần đứng phía sau càng sợ hãi, thấp thỏm không thôi. Bọn chúng biết được yêu vương rất không thích ai nhắc đến thân thế của mình.

- Xin lỗi, nếu như câu hỏi của ta có hơi đường đột thì ngươi không cần trả lời. Coi như ta chưa nói gì hen.

Nguyên Hạo cũng phản ứng nhanh, hắn vội vàng nói lấp vào. Ánh mắt của tiểu lang lóe lên một cái, rồi dần dần thần tình cũng trở lại bình thường.

"Khi nào ngươi có thể hoàn thành giao kèo giúp chúng ta thoát khỏi nơi này thì ta sẽ cho ngươi đáp án."

Giọng của tiểu lang lạnh như băng vang lên, không chút biểu cảm.

- Được, cứ như vậy đi.

Đối phương đã cho hắn cái thang leo xuống thì Nguyên Hạo cũng khôn khéo đồng ý ngay. Tiếp theo, tiểu lang bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

"Ngày mai trừ huấn luyện bình thường, bọn chúng sẽ chỉ ngươi một chút về thần thông. Còn học được gì từ đó thì do bản thân ngươi, đó không phải trách nhiệm của bọn ta. Nhiệm vụ của ngươi là phải mau chóng đạt đến cảnh giới giả đan rồi tiến vào cung điện kia"

- Giả đan? Không phải đột phá Kim Đan kỳ rồi mới tiến hành sẽ an toàn hơn sao?

Cảm thấy câu nói của Linh Quân có điều không hợp lý, Nguyên Hạo chạy theo hỏi vọng lại. Kết quả, câu trả lời tiếp theo làm hắn chết lặng, giống như bị sét đánh.

"Thiên đia quy tắc bên trong không gian này không hoàn chỉnh. Ngươi không thể đột phá lên Kim Đan kỳ được đâu."

Mãi một lúc sau, Nguyên Hạo mới bừng tỉnh, nét mặt khó coi. Hắn nhìn bốn con yêu thú đại thần rồi thở dài nói:

- Ta hiểu rồi. Nếu có thể đột phá thì yêu vương của các ngươi đã sớm có thực lực xé mở không gian rời đi. Cần gì chịu giam hãm bên trong Vân Liên Sơn Vụ này cơ chứ.

"Ụt ịt"

Con heo đen Tiểu Bạch giơ giơ cái móng heo nhỏ lên tựa như khen ngợi Nguyên Hạo thông minh. Nếu không bị cái ràng buộc này, cả bốn tên heo, gà, bò, chuột đã thăng lên yêu thú cấp bốn rồi. Bên trong bí cảnh này thảo dược nhiều như rau cải, mỗi ngày chúng đều ăn rất nhiều. Vì lẽ đí tích trữ cả bốn con đều cực kỳ kinh người, giờ chỉ còn chờ thoát khỏi nơi này là sẽ đột phá ngay.

Sáng hôm sau, khi trời còn mờ mịt, những tinh cầu chiếu sáng vẫn chưa thức giấc, Nguyên Hạo đã bị bốn vị đại thần "nông trại vui vẻ" lôi ra ngoài tập luyện.

- Các ngươi tính giết người hả, lôi ta dậy sớm như vậy làm gì?

Ngày nào cũng bị bầm dập, Nguyên Hạo chủ yếu dùng ban đêm để khôi phục. Cho nên việc bị kéo ra tập luyện sớm vậy khiến hắn bất mãn phản đối."Cục tác"

Gà mái phóng lên đá đít hắn một cái, ý nói ngươi không muốn ăn đòn thì ngian ngoãn một chút. Bên cạnh, tiểu lang Linh Quân cũng có mặt quan sát.

"Ngươi cần phải tranh thủ thời gian, không phải nhân loại các ngươi sinh mệnh rất ngắn ngủi và quý báu sao? Từ hôm nay trừ tập luyện ngươi chỉ có hai canh giời nghỉ ngơi khôi phục thôi. Ta sẽ giúp ngươi thông dịch và giải thích để lĩnh hội được những gì bốn tên kia truyền đạt."

- Đây không phải là muốn lấy cái mạng nhỏ của lão tử sao.

Nguyên Hạo giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng. Lời của đối phương là thật tình, nhưng phải nói trước với hắn để chuẩn bị tâm lý nữa chứ.

"Dược rồi, đầu tiên là Mỹ Kê, có một phần huyết mạch Hỏa Linh Kê, thượng cổ yêu thú, năng lực khống hỏa cực mạnh. Ngươi là luyện dược sư, không xa lạ gì với thú hỏa, nhưng ta cam đoan nhân loại các ngươi chưa từng biết khống chế thú hỏa hoàn mỹ trong cơ thể là như thế nào."

- Khống chế thú hỏa.

Cảm giác không vui của Nguyên Hạo bị lời nói này chấn động, hai mắt sáng rực lên. Đối với luyện dược sư mà nói, hỏa diễm chính là sinh mạng thứ hai của mình. Có một hỏa diễm riêng để thao tác sẽ tốt hơn mượn nhờ hỏa diễm bên ngoài. Nhưng hỏa diễm trong cơ thể cùng lúc khó mà dung nạp được nhiều loại nên đa phần các luyện dược sư đều tìm kiếm loại tốt nhất cho mình.

Bản thân Nguyên Hạo cũng không ngoại lệ, hắn biết rõ khả năng của mình nên nhẫn nhịn chờ đợi, mục tiêu chính là hỏa diễm mạnh mẽ nhất. Như vậy con đường dược đạo của hắn mới có thể phát triển vô hạn lượng.

"Đúng vậy, Mỹ Kê sẽ cho ngươi mượn một tia hỏa diễm để rèn luyện, còn sau này muốn tìm thú hỏa cho bản thân phải dựa vào chính ngươi"

Chuyện sau đó diễn ra cũng có thể đoán được, dưới sự hướng dẫn của yêu gà mái, Nguyên Hạo từng bước lĩnh hội được phương pháp lưu giữ và điều động, khống chế thú hỏa. Bước đầu, hắn gặp khá nhiều khó khăn, cứ mỗi lần sai lầm lại bị con gà mái hung hăng đá đít, kêu la không ngớt. Thế nhưng thu hoạch của hắn quả thật là rất nhiều, giống như một người lần đầu phát hiện ra biển lớn vậy. Ngươi chưa biết biển rộng bao xa? Không sao, quan trọng là ngươi đã tìm thấy được đại dương thực thụ.

Cùng một đạo lí đó, Nguyên Hạo lần đầu tiếp xúc với kỹ năng của yêu thú, không thể không tán thán. Trước giờ, nhân loại vẫn tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, bất kể công pháp, bí tịch hay thủ thuật nào cũng từ họ mà ra. Quá sai lầm, thiên địa vạn vật có ngàn vạn pháp môn, có muôn vàn điều kỳ diệu không thể lý giải.

Trong mắt nhân loại, yêu thú chỉ là những con quái vật dự tợn, da dày thịt béo, không có trí tuệ, càng không nói đến bản lĩnh giác ngộ như con người. Nguyên Hạo lúc này chỉ muốn phỉ nhổ vào đầu óc cổ hủ của mấy tên tầm nhìn hạn hẹp, tự sướng quá mức kia. Chưa lên núi sao biết núi cao, câu nói của người xưa quả nhiên không sai. Chỉ là một ngụy thần thông của yêu thú thôi mà đã hàm chứa biết bao nhiêu kỹ xảo tinh vi, vượt qua khỏi nhận thức biết bao vạn năm tìm tòi khám phá của con người.

Giờ phút này Nguyên Hạo không còn uể oải nữa mà hai mắt chăm chú tối đa, hắn sợ mình phải bỏ sót bất cứ chi tiết nào của yêu gà đang truyền đạt. Rất bổ ích nha, đột nhiên hắn cảm thấy mình có chút chờ mong đối với ba yêu thú đại thần còn lại, không biết họ sẽ dạy cho mình những gì.

"Phần của Mỹ Kê hôm nay đã xong, ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không. Nếu không chúng ta sẽ tiếp tục"

Tiểu lang trong vai trò người phiên dịch quan tâm hỏi một câu, Nguyên Hạo ngay tức thì từ chối, lắc đầu lia lịa.

- Không cần, mau tiếp tục nào.

Tiểu lang tiếu dung, cũng không nói gì thêm mà nháy mắt ra hiệu với Tiểu Bạch đang ngồi gặm rau quả. Nghe đến lượt mình, nó vội vàng ngấu nghiến cho xong đống đồ ăn rồi lắc lư cái đuôi nhỏ tiến đến, kêu ụt ịt rất đáng yêu.

"Tiểu Bạch, nó là Địa Phong Trư huyết mạch, thần thông của nó rất đặc biệt, nói ra ngươi cũng không tin. Nó có thể độn thổ bỏ chạy với tốc độ khủng khiếp, những gì ngươi thấy khi đuổi bắt hằng ngày vẫn chẳng là gì so với khi nó thi triển kỹ năng đó đâu."

- Cái gì, thồ độn thuật?

Nguyên Hạo thốt lên kinh dị nhìn con heo đen dễ thương đang dùng ánh mắt lấp lánh ngay thơ nhìn mình.

"Sao? Ngươi không muốn học à?"

- Học chứ, tại sao lại không học được hắc hắc.

Nguyên Hạo cười xòa, hai mắt nhìn tiểu hắc trư giống như nhìn bảo vật. Hắn thiếu nhất là cái gì? Không phải phương pháp chạy trốn để bảo mệnh sao? Mấy cái này học càng nhiều càng tốt, với một kẻ suốt ngày bị rượt chạy trối chết như hắn thì đây đúng là chí bảo nha.

Vô cùng yêu thích cái ngụy thần thông này, Nguyên Hạo hết sức tích cực để học tập món nghề này. Cái gì cũng có giá của nó, tu luyện thổ độn thuật của hắc trư còn khó hơn cả khống thú hỏa nữa, hắn căn bản là nghe lý thuyết thì hiểu nhưng thực hành lại tệ hại vô cùng.

"Ut ịt"

Nhìn thấy tốc độ độn thuận của Nguyên Hạo còn thua cả giun đào đất, Tiểu Bạch chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nó không quan tâm nữa mà quay sang tiếp tục ăn trái cây. Không phải phương diện lĩnh hội về độn thuật của Nguyên Hạo có vấn đề, mà vì hắn không phải chủng tộc của yêu trư nên tu luyện khó khăn là chuyện bình thường. Ngược lại, tiểu lang quan sát từ đầu đến giờ ngoài mặt thì bình thản nhưng trong lòng sợ hãi không thôi.

Lúc đầu, nó vốn nghĩ rằng rèn luyện chủ yếu không bổ thịt cũng bổ da, nên mới cho Nguyên Hạo tiếp xúc với mấy loại ngụy thần thông. Mục đích chủ yếu của nó là giúp ích về mặt cảm quan của đối phương là chính, không ngờ rằng tên kia lại yêu nghiệt đến vậy. Ngay lần đầu tiên tu luyện lại bắt đầu nắm giữ được ngụy thần thông, đây còn là nhân loại sao? Từ lúc nào bản lĩnh con người lại biến thái đến vậy, nếu như ai cũng như tên thiếu niên này thì yêu thú bọn chúng làm sao còn đất mà sống nữa. Linh Quân lang chỉ có thể tự an ủi mình rằng Nguyên Hạo chính là thiên tài trong thiên tài, nhân loại chỉ có một vài tên như vậy thôi.

Đồng thời nó cũng cảm thấy lo lắng, nếu như ra thế giới bên ngoài mà gặp nhiều tên giống như hắn thì tốt nhất nó trở về bên trong không gian này sống cho yên lành.

"Phụt phụt"

Phun ra một đống đất cát trong miệng, Nguyên Hạo chui người ra khỏi lòng đất, trong lòng đầy hứng khởi. Ban đầu hắn cũng có chút e ngại bản thân không thể tiếp nhận được thần thông của yêu thú nhưng không nghĩ đến mình lại làm được dù chỉ chút da lông bề ngoài. Nguyên Hạo quyết định sẽ hỏi Tiểu Vô về vấn đề này, vì sao cái thứ chỉ dành riêng cho yêu thú mà hắn lại lĩnh hội trôi chảy như thế. Có hay không liên hệ đến thể chất Hư Vô linh căn của hắn không?

"Tốt lắm, bây giờ đến lão Hoàng Tiếu, huyết mạch Thủy Hà Ngưu, sở trường của lão cũng rất thú vị nha. Âm Ba Hống chính là tuyệt chiêu lợi hại có tính sát thương cực cao thành danh của lão. Một tiếng kêu có thể khiến kẻ khác rối loạn tinh thần, hồn phách điên đảo, rất khó phòng bị."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.