[Dịch]Hư Lộ

Chương 184 :  Xuất phát




"Ngũ hành ấn quyết, điều kiện kiên quyết để có thể học tập chính là phải tu luyện thành công Ngũ Hành Hợp Thể. Vì nguyên do đó nên lão phu mới thiết lập huyễn trận yêu cầu người có linh lực ngũ hành tu luyện từ công pháp trên mới có thể mở ra. Ngươi có thể thành công tu luyện Ngũ Hành Hợp Thể có thể thấy là người hữu duyên giống như lão phu.

Cách đây rất lâu, khi mới đầu nhập vào tông môn, ta bị phán định là linh căn phế vật, không có hi vọng tu luyện, chỉ có thể an phận làm một tên tạp dịch đệ tử. Nhưng ta không cam tâm, ta muốn vượt qua số phận của mình. Ngày đó, ta điên cuồng tu luyện, bất kể thời gian, nhưng kết quả mang lại chỉ toàn thất vọng.

Cũng may thiên ý thương xót, cơ hội nghịch chuyển số phận lại đến hết sức kỳ diệu. Trong một lần vô tình, lão phu đã phát hiện ra di hài của một vị tiền nhân tu sĩ, cái xác có lẽ nằm ở nơi đó vô số năm rồi. Bên cạnh đống xương của vị tiền bối vô danh đó, ta đã tìm được mộ quyển sách có tên Ngũ Hành Hợp Thể. Haha, thật may mắn khi điều kiện của ta lại hoàn toàn phù hợp để tu luyện công pháp này. Đồng thời, cái ngọc giản màu đen về Ngũ Hành Ấn Quyết cũng là do ta tìm thấy ở nơi này. Tuy ta không biết cái ấn quyết này thuộc cấp độ gì nhưng dựa vào uy lực của nó có thể khẳng định tuyệt đối là tồn tại khủng bố.

Lão phu bất tài, cực hạn cũng chỉ có thể tu luyện ra đệ tam ấn thì đã không còn thời gian. Ngũ Hành Hợp Thể đích xác có thể gia tăng thực lực của người tu luyện lên một cảnh giới cực cao, cơ hồ là vô địch cùng cấp. Thế nhưng tu luyện lại gian nan không kém, linh lực cần để gia tăng một cấp tu vi phải gấp năm lần người bình thường. Tất nhiên tốc độ hấp thụ linh khí cũng vận chuyển nhanh hơn, cái được cái mất. Ngươi là kẻ nhận được truyền thừa lại từ ta, nên lão phu cũng muốn cho ngươi lời khuyên. Nếu muốn truy cầu đại đạo thì hãy tập trung cho con đường tu hành, công pháp ngũ hành chỉ cần sơ sảy sẽ không có cơ hội làm lại. Tuy nhiên, bản thân ta cũng muốn ngươi tiếp nối ý chi trận đạo sư của mình.

Haiz, thôi thì ngươi cứ tự suy ngẫm thật kỹ rồi tự lựa chọn con đường của chính mình đi. À, còn một điều cuối cùng, vị tiền bối đã tọa hóa kia cũng có để lại một di ngôn cho ta. Nếu sau này ta có thể thành công phi thăng, xin hãy đi tìm sư phụ của người, cũng là vị đã sáng tạo ra Ngũ Hành Hợp Thể cùng Ngũ Hành Ấn Quyết. Bản thân lão vô năng không thể làm được, nếu ngươi sau này thật sự có ngày đó thì hãy nhớ lấy lời này. Biết đâu đó sẽ là một hồi cơ duyên khác cho bản thân ngươi."

Sau lời nhắn nhủ cuối cùng kia, giọng nói của vị Thanh Hồ cũng chậm rãi biến mất. xem ra tiền bối này vẫn còn nhiều điều tiếc nuối chưa hoàn thành, điều này khiến Nguyên Hạo cảm thán nhân sinh ngắn ngủi. Một cường giả Hóa Thần, nằm trên đỉnh Đông đại lục, sống biết bao ngàn năm, vậy mà khi ngã xuống lại không có lấy một đệ tử thân truyền.

- Tiền bối cứ yên tâm, vãn bối sẽ phát dương quang đại những gì người để lại.

Nguyên Hạo thì thào vài câu như hứa hẹn với người đã khuất, xong hắn bắt tay vào nghiên cứu Ngũ Hành Ấn Quyết. Theo những gì vị Thanh Hồ kia thuật lại, hắn phán đoán cái Ngũ Hành Hợp Thể công pháp kia chính là Ngũ Hành Đồng Quy, có khác chăng cũng chỉ là cái tên gọi mà thôi. Còn về cái Ấn Quyết này, đích xác là một vũ kỹ cường đại, tuy nhiên ngọc giản này chỉ có nội dung phần đầu mà thôi.

- Xem ra vị đại năng sáng tạo ra Ấn Quyết này chắc hẳn kinh tài tuyệt diễm. Chỉ có phần hợp nhất ngũ hành quyết thôi mà uy lực đã khiếp đảm đến vậy rồi, xem ra phẩm cấp của vũ kỹ này không chừng có thể đạt đến địa giai cũng không chừng.

Có một chút mơ mộng, Nguyên Hạo hưng phấn dạt dào, đắm chìm trong lĩnh hội Ấn Quyết. Hắn không biết bên trong không gian của mình Tiểu Vô cũng đang nhíu mày hồi tưởng liên hệ đến cái Ấn Quyết đặc biết kia.

- Hừm, Ngũ Hành Ấn Quyết sao? Không lẽ là tàn bút của gã đó, nếu thật như vậy thì đúng là rất thú vị nha.

Mặc kệ Tiểu Vô đang đoán già đoán non lai lịch của cái vũ kỹ, Nguyên Hạo lúc này đã rơi vào trạng thái giác ngộ, hoàn toàn vong ngã. Bình thường hắn tu luyện vũ kỹ không phải khi nào cũng có thể rơi vào trạng thái kỳ diệu này. Chỉ có những vũ kỹ cao thâm mới kích thích được ngộ tính kinh người của hắn. Cứ như vậy, Nguyên Hạo đắm chìm trong tham ngộ không hề chú ý đến thời gian trôi qua. Bên ngoài, các đệ tử khác vì lần tham dự bí cảnh Vân Liên Sơn Vụ mà tất bật chuẩn bị, tông môn cũng vì sự kiện này sôi động hẳn lên.

Thấm thoát một tháng trôi qua rất nhanh, hôm nay chính là ngày tập trung đệ tử để tiến vào Vân Liên Sơn Vụ. Dẫn đầu các đệ tử Hắc Diện Tông là đại trưởng lão Hòa Bỉ, cùng với hai vị trưởng lão khác, cùng một số chấp sự. Với đội hình hùng mạnh bậc này đủ làm cỏ bất kỳ tông môn dưới hai sao nào. Sở dĩ Hắc Diện Tông phô trương thanh thế như vậy cũng vì mặt mũi mà thôi. Lần này trừ Vạn Khô Trại ra, cũng có không ít tông môn hai sao rưỡi cường đại khác tham dự. Nếu không có cường giả Nguyên Anh dẫn đội rất dễ bị những tông phái kia áp đảo, sĩ khí bị suy giảm.

- Chúng đệ tử chú ý, đại trưởng lão có lời căn dặn trước khi lên đường.

Một vị trưởng lão mập mạp, da trắng trẻo như trẻ con lớn tiếng ổn định những đệ tử đang đứng dưới quản trường. Tất cả vừa nghe đến danh tự đại trưởng lão thì im bặt, xem ra danh khí của lão ta rất uy vọng. Lúc này, Nguyên Hạo và Chiêu Lãm đang đứng ở cuối hàng, cũng không trò chuyện hay tán gẫu với kẻ khác.

- Ta cũng không dài dòng, lần này bí cảnh Vân Liên Sơn Vụ mở ra có rất nhiều môn phái thực lực cường hãn khác tham dự. Tông môn cũng không yêu cầu quá đáng gì với các ngươi, chỉ cần cố hết sức là được. Đặc biệt, lần này những kỳ hoa dị thảo được các người đem ra sẽ được chúng ta thu lại với giá cao gấp đôi bình thường, coi như là khuyến khích tinh thần đệ tử tham gia. Hi vọng các ngươi có thể vì sự phát triển và danh dự của Hắc Diện Tông mà ra sức. Dùng linh lực phát ra âm lượng, bài phát biểu xúc tích của đại trưởng lão như xuyên thấu vào tâm khảm từng đệ tử có mặt trên quảng trường. Hình tượng của lão hiện tại trông rất phong độ, bất phàm, khiến cho vô số ánh mắt đệ tử nhìn theo mà sùng bái. Bình thường, Hắc Diện Tông thu lại thảo dược đệ tử hái được từ trong Vân Liên Sơn Vụ với giá không hề thấp, mà kỳ này lại nhân hai giá trị, đúng là quá hấp dẫn rồi. Chiêu này của cao tầng tông môn chính là muốn kích thích lòng tham của các đệ tử, để họ liều mình dấn thân vào sâu bên trong bí cảnh hơn môt chút. Đứng trước lợi ích lớn, con người sẽ có dũng khí phi thường.

Khi các đệ tử tham gia ánh mắt nóng bỏng nhìn nhau, vị đại trưởng lão kia cũng gật nhẹ đầu hài lòng. Ánh mát của lão như cố tình lướt qua chỗ Nguyên Hạo rồi dừng lại một chút. Hiện tại, tên thiếu niên này chính là nhân tố khiến lão chú ý nhiều nhất. Tôn tử của lão sau khi trở về từ Tàng Kinh Các đã kể lại rành mạch mọi chuyện xảy ra. Sau khi nghe xong, vị Hòa Bỉ trưởng lão này thần sắc liền thay đổi liên tục, có xúc động muốn chạy ngay đến đệ tứ lầu để kiểm chứng. Nhưng sau khi bình tĩnh lại thì lão chỉ trầm ngâm không nói gì, còn cho đứa cháu gái của mình lui xuống.

"Xem chừng việc làm của tên đệ tử này chắc chắn không thể qua mắt được lão già họ Bạch kia. Bây giờ ta truy hỏi thì sẽ dẫn đến phản ứng không hay từ lão già đó, cũng đánh động đến tên họ Đỗ ngoan hiểm. Đã vậy, lão phu sẽ cho ngươi thời gian để chứng minh, nếu tiểu tử ngươi xứng đáng với truyền thừa thì thôi. Còn không thì đừng trách ta không khách khí"

Vị đại trưởng lão này không ích kỷ như tên chưởng môn Đỗ Mặc, cũng không cổ hủ như vị lão giả trông coi Tàng Kinh Các. Trong mắt lão, chỉ cần có ích lợi cho Hắc Diện Tông thì sẽ ủng hộ, còn ngược lại sẽ thẳng tay trừ bỏ. Ngày trước, vì ổn định cục diện nội loạn môn phái, lão mới giúp sức cho tên họ Đỗ đánh đuổi Nguyệt Linh. Từ điểm đó có thể thấy, lão già này chỉ nhìn việc chứ không nhìn người, ai làm chưởng môn cũng không thành vấn đề.

"Gào"

Một cơn gió lớn như cuồng phong bất chợt thổi qua khiến đám đệ tử trên quảng trường ngả nghiêng xiêu vẹo. Bóng mặt trời vốn đang chiếu rọi gay gắt cũng bị che lấp bởi một cái bóng to lớn hằng trăm trượng. Một tiếng kêu réo rắc như của một loài dị cầm nào đó xé tan cả trời xanh. Nhiều người phát hoảng không kìm được lui lại ngước đầu lên quan sát.

- Trời ạ, đây chính là Kim Thiền Ưng, sủng thú của Hòa sư tổ chúng ta sao? Lần đầu tiên ta được trông thấy diện mục thật của nó đấy. Còn kinh diễm hơn cả lời đồn đại, tứ cấp yêu thú có khác.

- Hừ, ta đây đã từng một lần trông thấy rồi. Nghe nói yêu thú này có thể thổi ra hàn khí đóng băng cả trăm dặm, vô cùng cường đại. Là tồn tại mà đại trưởng lão chúng ta cũng phải trân trọng đối đãi, chứ không phải mấy con vật nuôi phổ thông đâu.

Từng tiếng nghị luận không dứt về yêu thú mới xuất hiện. Kim Thiền Ưng bề ngoài có bộ lông đẹp mê ly như khổng tước, cái đầu tựa như ưng nhưng lại có ba mắt và một cái sừng ngắn hình tam giác. Sải cánh của nó to đến che lấp cả một phần quảng trường, thật sự là dọa người. Nhìn thấy quái điểu, tinh quang trong mắt Nguyên Hạo cũng chớp động. Tuy hắn không biết yêu thú cấp bốn mạnh mẽ đến mức nào nhưnh chỉ so về hinh thể khổng lồ của chúng thôi cũng đủ khiến nhân loại kiêng dè.

- Đây là phi hành yêu thú loại lớn, thường thì yêu thú có đủ hình dạng kích thước khác nhau. Không phải cứ phẩm cấp cao là bắt buộc phải to như quả núi, có nhiều yêu thú thoạt nhìn dễ thương vô hai nhưng lại là thần chết đoạt mạng đấy.

Chiêu Lãm thấy Nguyên Hạo có phần kinh ngạc thì nhàn nhạt nói. Hắn trải nghiệm hơn xa thiếu niên kia nên tự nhiên kiến thức về mặt này vượt trội đối phương. Tất nhiên, rất nhiều thượng cổ dị thú đều có hình thể áp người. Thậm chí, những thần thú truyền thuyết như Côn Bằng, vô cánh có thể nuốt nhật nguyệt, che kín cả phiến đại địa. Đương nhiên những tồn tại này đừng nói xa xa nhìn thấy, dù một cọng lông của chúng cũng đủ làm rung chuyển một hạ vị diện nhỏ bé như Lạc Thần đại lục.

Nhìn biểu tình ngưỡng mộ của chúng đệ tử, vị đại trưởng lão cũng không quở phạt hay tỏ ra đắc ý. Bởi lão biết bất kỳ ai lần đầu đối diện với yêu thú cấp bốn to lớn như vậy đều bị rung động cả. Đứng im vài phút đợi Kim Thiền Ưng hạ xuống, đại trưởng lão mới phất tay cho phép lần lượt các đệ tử tham gia bí cảnh leo lên lưng cự ưng. Khi năm mươi người tham gia cùng đội hộ tống đã yên vị, lão mới ra hiệu cho sủng thú của mình cất cánh.

- Tất cả đứng cho vững, tốc độ phi hành của Kim Thiền Ưng không thua kém lão phu. Kẻ nào trái lệnh nếu có việc gì đừng trách bị ta bỏ lại.

Đại trưởng lão nghiêm giọng cảnh cáo bọn đệ tử một câu rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Trong khi đó, bọn đệ tử tham gia lại bí mật trò chuyện, lôi kéo thêm bằng hữu vào hội nhóm của mình. Bên trong bí cảnh nguy cơ trùng trùng, lại phải tranh đấu với đệ tử tông môn khác, việc thành lập tổ đội là chuyện tất yếu. Chỉ có những kẻ yêu nghiệt biến thái như mấy tên thiên tài của Vạn Khô Trại có thể đơn độc một mình, còn những tông môn khác trừ khi chán sống nếu không sẽ kết bè kết đảng mà đi.

Dĩ nhiên, những tên điên chán sống này có Nguyên Hạo và Chiêu Lãm điểm mặt bên trong đó. Với tu vi biểu hiện ra chỉ Trúc Cơ trung kỳ của Nguyên Hạo, chẳng có tổ đội nào rảnh hơi kiếm thêm một gánh nặng cho mình. Còn bản thân Chiêu Lãm trong bộ dáng mặt xẹo bá khí càng không ai nguyện ý đến gần thì làm gì có ai mời mọc tham gia. Mà bản thân hai tên giả heo ăn thịt hổ này lại càng vui vẻ khi không ai làm phiền mình, mục tiêu của họ vốn khác với tất cả đệ tử còn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.