[Dịch]Hư Lộ

Chương 172 : Tam Tinh Tuyệt Sát trận




"Vù vù"

Chiếc hồ lô xoay tròn rồi bỗng phóng ra một lực hút cực mạnh. Làn khói đen đang được sinh ra vô cùng vô tận lũ lượt bị thu vào trong hồ lô. Một sinh một hút nhất thời không bên nào chiếm thượng phong, sương mù khói đen không giảm đi nhưng cũng không dày đặt thêm.

- Đúng như ta suy đoán, bên trong đám khói dơ bẩn này có độc tính. Nếu hít nhiều sẽ khiến đầu óc mê muội, linh lực tản mát, không thể tập trung chiến đấu được.

Nguyên Hạo đứng phía sau Chiêu Lãm nhíu mày bình phẩm. Khi vừa thấy lão lùn thả ra khói đen kịt, hắn đã vội lấy ra đan dược giải độc đưa cho đồng đội của mình. Loại đan dược này xem ra hiệu quả khá tốt, có thể ngăn cản được độc tính xâm nhập vào cơ thể. Thấy Chiêu Lãm liếc hắn có ý tán thưởng, Nguyên Hạo tỏ ra đắc ý cười nhạt.

"Ầm ầm"

Từ trong sương mù độc, đám hình nhân khổng lồ cũng đã xông đến chỗ của Chiêu Lãm. Trọng lượng bọn hình nhân này rất nặng nên mỗi bước của chúng đều gây ra dư chấn, có chỗ đất còn bị nứt lún nữa. Thế nhưng dù bề ngoài thô kệch như vậy, bọn hình nhân lại vô cùng linh hoạt ngoài tưởng tượng. Từng tên quyền phong nhanh như gió, lại phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, chiêu nối chiêu không ngừng. Trước thế công như vũ bão của chúng, Chiêu Lãm tỏ ra khá nhẹ nhàng tránh né. Cảnh này làm Nguyên Hạo chắt lưỡi cảm thán không thôi.

"Mấy tên hình nhân này về uy lực ra đòn không thua gì Trúc Cơ viên mãn. Vậy mà tên Chiêu Lãm này lại dễ dàng vừa đánh vừa đùa cợt như thế. Chênh lệch giữa Trúc Cơ và Kim Đan đúng là không thể dựa vào số lượng để bù đắp được"

Chân chính thấu triệt được sức mạnh Kim Đan kỳ, Nguyên Hạo lại xiết chặt bàn tay. Hắn khao khát muốn nâng cao thực lực của mình, nếu không thì cũng như mấy con rối mâc cho người ta chơi đùa, chà đạp. Nguyên Hạo tuy gặp nhiều khó khăn trong con đường tu luyện nhưng hắn vốn không e sợ bình cảnh. Đó cũng là nguyên do tên này chả biết được cả ngàn người Trúc Cơ kỳ mới may ra có một vị may mắn kết đan thành công. Tu tiên mỗi tầng chính là nghịch thiên mà đi, đào thải hết sức khốc liệt. Nếu như không có các tông môn bảo hộ thì số lượng tu sĩ tu vi cao sẽ còn thấp đến thảm trọng nữa.

Trở lại trận chiến của Chiêu Lãm, trông như hắn đang giải trí với đám hình nhân. Kỳ thực, hắn đang tập trung quan sát nhất cử nhất động xem Tung Sơn lão quái còn xuất ra chiêu gì. Lão ta bày trận hầm hố như thế không thể chỉ đưa mấy tên lính hôi này ra chiêu đãi hắn.

"Ú ú u u ú u ú u"

Tiếng rên rỉ như sói tru ở ngay trung tâm sương mù, nơi cắm đầu lâu quyền trượng càng lúc càng lớn. Đứng kế bên không ngừng thi pháp, Tung Sơn lão quái trận này dường như đã chơi tất tay, tung hết sức mình. Cây cờ đen đang huy vũ đến thời điểm này chợt bốc cháy, một hỏa diễm màu đỏ kỳ dị từ từ thiêu đốt nó. Cảnh tượng này làm Nguyên Hạo liên tưởng đến một số bí tịch từng được đọc, sắc mặt trầm trọng hét lớn.

- Lão ta muốn triệu hồi ma vật. Chiêu Lãm huynh mau ngăn cản lão lại ngay.

- Haha nhận ra thì đã muộn rồi. Hai ngươi sẽ trở thành con mồi ngon cho ác ma.

Tung Sơn lão quái cười rú lên điên cuồng, giai đoạn triệu hồi lão đã thành công mỹ mãn. Lão tin chắc với sức mạnh khủng khiếp của mình, ác ma được triệu hồi sẽ quét sạch tên thanh niên ngáng đường kia. Tuy bí pháp triệu hồi này sẽ rút đi sinh mệnh lực của lão nhưng chỉ cần đạt được mục đích, lão ta bất chấp hậu quả. Dù gì thì cái thân xác này cũng không thể duy trì mấy năm nữa, sau khi đoạt xá thành công không phải lão sẽ vứt bỏ nó đi sao. Nghĩ đến trở về thời thanh niên dồi dào sức sống, nước dãi từ miệng lão chảy ra rất ghê tởm như đang thèm khét một món ăn ngon vậy.

"Gào gào"

Cái đầu lâu từ quyền trượng lúc bày lơ lửng bay lên, phía dưới nó một thân xác như có như không giống như bóng ma dần hiện ra. Cái đầu lâu bây giờ đã có cơ thể, nó bắt đầu biểu cảm một cách nhân tính hóa.

- Ác ma đại nhân, xin người hãy tiêu diệt tên thanh niên kia giúp lão nhân.

Cúi người tỏ ra tôn kính, Tung Sơn lão quái giọng cầu khẩn nói với tên ác ma. Tên ác ma đầu lâu nghe xong thì hai mắt rực sáng, xoay lại nhìn Chiêu Lãm rồi cười ré lên biến mất.

- Chiêu Lãm huynh, cẩn thận.

"Uỳnh uỳnh"

Tên ác ma giống như thuấn di, chỉ thoáng cái đã xuất hiện ngay sau lưng Chiêu Lãm, vung cánh tay bén nhọn một trảo đánh tới. Cũng may Chiêu Lãm phản ứng cực nhanh, liền một tay chưởng ra, còn thân người thì nhanh chóng né tránh. Thế nhưng tốc độ của ác ma này đúng là kinh khủng, nó tựa như u linh bám lấy Chiêu Lãm không ngừng. Trước thực lực và tốc độ kinh hồn của ác ma, hắn phải tế ra một thanh phi kiếm màu xanh lục để ứng chiến.

Nguyên Hạo quan sát ở khoảng cách gần cũng chỉ có thể thấy được tiếng va chạm, kình phong và tàn ảnh mà thôi. Mà đó là do hắn có linh hồn lực mạnh nên mơ hồ cảm ứng được chứ Trúc Cơ khác thì vô phương.

"Ầm ầm ầm"

Trận chiến càng lúc càng khốc liệt khi uy lực của hai Kim Đan kỳ giao thủ làm cho đất đá xung quanh để vỡ vụn. Đang trầm ngâm theo dõi, Nguyên Hạo chợt thấy đám hình nhân từ từ tiến về phía mình. Hắn giật mình mắng to:

- Ê, ê, các người mau đi giúp tên ác ma đi, chạy qua đây kiếm ta làm gì hả?

Mặc kệ Nguyên Hạo nói gì, mấy tên hình nhân vẫn lù lù xông đến, ý định bao vây bắt sống hắn. Thực lực mỗi tên này đều là Trúc Cơ viên mãn, hắn có tự tin mấy cũng chả dám ở lại ngạnh kháng nên đánh co giò bỏ chạy. Bằng vào Di Ảnh Bộ, Nguyên Hạo hết né đông lại tránh qua tây, nhưng làm thế nào thì đám hình nhân vẫn một bước bám sát không rời làm hắn kêu khổ không thôi.

- Hừ, lũ vô dụng mau tóm thằng nhóc lại mau lên.

Tung Sơn lão quái đứng ở giữa ma trận giận dữ quát lớn. Tên thanh niên kia mạnh mẽ quá sức tưởng tượng của lão, phải biết rằng ác ma này dù là cấp độ ma binh bình thường nhưng thực lực có thể sánh ngang với Kim Đan hậu kỳ. Vậy mà tên kia đánh cả mấy hiệp rồi vẫn chưa có dấu hiệu bị đánh bại dù hắn chỉ cố gắng tránh né mà thôi.

Sợ đêm dài lắm mộng, Tung Sơn lão quái phải chuyển sang xử lí Nguyên Hạo trước, dù gì đây cũng là mục đích chính của lão.

"Uỳnh"

Né tránh được một hồi, Chiêu Lãm cũng bị ác ma đánh trúng một trảo, một bên vai bị thương nhiễm đầy huyết tinh. Trên mặt hắn hiện lên vẻ khó xử, bèn gọi cái hồ lô của mình bay lại. Nãy giờ, cái hồ lô vẫn luôn làm việc như một một chiếc máy hút bụi cần mẫn, Chiêu Lãm vỗ nhẹ một cái, lực hút bỗng dưng trở thành lực đẩy cực mạnh. Chiêu này của hắn khiến tên ác ma bị khựng lại trong phút chốc, lợi dụng khoảng thời gian ngắn này Chiêu Lãm phóng tới chỗ Nguyên Hạo. Chỉ vung tay một cái đánh bay đám hình nhân khổng lồ rồi túm lấy Nguyên Hạo bay đi.

- Muốn chạy sao, nào có dễ dàng như thế.

Thấy hai tên kia chật vật rút lui, Tung Sơn lão quái mừng đến cười như nở hoa. Tuyệt chiêu triệu hồi ác ma này chính là tấm bùa bảo mệnh của lão, là chỗ dựa để lão hoành hoành không cố kỵ trong giới tu chân. Chỉ cần không gây chuyện gì quá lớn để mấy lão tổ Nguyên Anh xuất động là lão ta có thể thoải mái mà phóng tay.

"Gào gào"

Tên ác ma cũng quyết không buông tha con mồi, nó gầm lên rồi nhanh chóng bay theo. Ngay sau nó, Tung Sơn lão quái cũng ôm theo cây quyền trượng đã tháo mất đầu lâu của mình. Bí pháp triệu hồi của lão lùn vốn có vài khuyết điểm chí mạng như phải có lão và quyền trượng ở gần để thi pháp. Ngoài ra thời gian ác ma hiện thân cũng không nhiều, nên một khi ra tay là phải tiêu diệt kẻ địch trong thời gian ngắn nhất.

Đã có kinh nghiệm khi đối phương bỏ chạy, nên Tung Sơn lão quái không hề vội vàng. Lão giơ cây quyền trượng lên rồi cắm mạnh xuống đất, sương mù độc màu đen lúc này bắt đầu biến hóa. Chúng không còn tản mát khắp nơi mà hình thành một cái lồng giam cực lớn trải dài cả trăm dặm. Từ trong người lão ta lại lấy ra một quả cầu thủy và đem bóp nát, từng đốm lửa ma trơ được giải thoát. Chúng bay ra thành đàn rồi dùng tốc độ khó tin theo kịp và chặn lấy hướng đang rút lui của Chiêu Lãm. Khi hắn định đập tan lũ loi nhoi này thì bọn chúng đồng loạt lao đến và tự kích nổ.

"Ầm ầm ầm"

Uy lực tự bạo của một quả cầu lửa này thì không thấm vào đâu, nhưng số lượng lớn thì khác. Ngay cả Chiêu Lãm cũng phải chậm lại, tế ra một cái mai rùa lớn, che chắn cho hai người rồi mới dám tăng tốc tiếp tục.

"Ầm ầm ầm"

Chẳng biết cái mai rùa này từ con yêu thú cấp bậc nào nhưng khả năng phòng ngự của nó đúng là hiếm có. Bọn lửa ma trơi thi nhau tấn công nhưng chả suy nhiễng gì lớp mai dày kia, cứ y như lấy trứng chọi đá vậy. Nguyên Hạo thấy Chiêu Lãm lấy ra nhiều pháp khí lợi hại vậy cũng giật mình. Hắn xem chừng cái nghề trận pháp sư này kiếm chác cũng không tệ. Vậy nên tên kia mới được trang bị vũ khí tận răng như thế. Mấy cái này cấp bậc chắc chắn là pháp bảo, mà lại có công dụng đặc thù, có limh thạch nhiều cũng chưa chắc mua được nha.

Nếu như Chiêu Lãm mà biết được tên thiếu niên bên cạnh hắn nghĩ gì thì đã không khách khí đá gã ra khỏi mai rùa rồi. Gia tộc hắn trải qua bao thế hệ tuy không phải phú quý hào môn nhưng thân gia không tệ, việc lưu lại pháp bảo cho con cháu bảo mệnh là chuyện hết sức thuận tình đạt lí. Cũng như Nguyên Hạo không có Thạch Huyết thì hắn cũng sớm ăn no hành rồi, dễ gì sống được đến ngày hôm nay.

"Gào gào"

- Haha xem ra ngươi cũng có nhiều thứ quý giá ghê nhỉ. Để lại cái mai rùa này và tên nhóc kia, ta sẽ cho ngươi thoải mái rời đi.

Một khắc bị đám ma trơ ngăn trở cũng đủ làm cho Chiêu Lãm tụt lại. Hiện tại, hắn đã bị con ác ma và Tung Sơn lão quái hai đầu vây chặt. Một thân hắn có thể thoát thân, dù có phải khổ chiến một phen. Nhưng hắn còn phải mang theo Nguyên Hạo nên lão già kia mới tự tin như thế. Tin chắc với bản tính nham hiểm của lão sẽ lấy Nguyên Hạo ra làm yếu điểm gây khó dễ cho hắn. Đến lúc này, Chiêu Lãm đột nhiên thu mai rùa lại, hắn nhìn tên ác ma rồi xoay sang lão lùn. Cuối cùng hắn ngước mặt lên trời cười dài.

- Tên kia, ngươi cười gì thế? Cùng đường bất lực nên hóa điên rồi sao hay đang cố ý câu giờ? Ta cho ngươo mười giây suy nghĩ, nếu không chấp nhận điều kiện thì đừng trách ta thẳng tay đàn áp.

- Hahaha

Chiêu Lãm nghe uy hiếp lại càng cười lớn, giống như sự tình lão lùn nói ra giống hài kịch vậy. Cười ngặt nghẽo một lúc xong, trong tay hắn xuất hiện một lá cờ ngũ sắc. Thần sắc có phần cười nhạo, Chiêu Lãm mới cất giọng trào phúng đáp lại:

- Hình như ta vừa nghe chuyện nực cười nhất từ lúc sinh ra đến bây giờ. Cho ta mười giây? Ra điều kiện với ta ư? Hahaha

Chiêu Lãm lại cười nhưng giọng điệu đã trở nên trầm thấp hơn nhiều. Hắn nhẹ nhàng điểm chỉ vào lá cờ tức thì phong vân đổi sắc, cả một vùng đất mấy trăm dặm rung lắc dữ dội. Cái lồng sương mù của lão lùn bị thiên địa uy lực từ bốn phương tám hướng đè uy áp xuống không ngừng tan rã ra. Ngay cả tên ác ma cũng chợt run rẩy, giống như gặp phải thiên uy ý chí phủ xuống, không dám nhúc chích. Không rõ tên thanh niên kia giở trò gì nhưng Tung Sơn lão quái cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, nụ cười trên mặt lão đã thay đổi thành từng nếp nhăn co giựt biểu hiện sự hoảng sợ tột độ. Lúc này, lão bất chấp bỏ lại tất cả phóng người lên định đào tẩu nhưng ngay lập tức thấy thân mình nặng tự ngàm cân đè xuống.

- Hự

Không thể trụ nổi, lão phun một ngụm máu rồi rớt từ trên không xuống. Bây giờ lão còn không rõ tình huống của mình nữa thì đập đầu vào đậu hũ tự sát là vừa.

- Ngươi là...trận pháp sư

Khó khăn thốt lên một câu khàn khàn, lão vạn lần không nghĩ đến số mình đen đến vậy. Chẳng những đụng đầu vào thiết bản mà còn là sát tinh chết người. Trên đời này có thằng ngốc nào đi kiếm chuyện với trận pháp sư cơ chứ, trừ khi kẻ đó ngại mình sống quá lâu rồi.

- Giỏi, lão cũng không quá ngốc. Đáng lý ta cũng không muốn xuống tay vớ lão, đáng tiếc lão già ngươi lại ép ta. Đã vậy thì ta đành cho lão đương chiêm ngưỡng đại trận ta vừa thành công, cũng là tâm đắc nhất: Tam Tinh Tuyệt Sát trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.