[Dịch]Hư Lộ

Chương 137 :  Hồ Tuyệt Vọng (Hạ)




- Nguyên Hạo huynh đệ.

Hồ Bật Trung quay lại nhìn thiếu niên đứng kế mình với hốc mắt hơi ươn ướt. Gã không ngờ vị huynh đệ này của mình chẳng những tài giỏi mà lại còn sống có tình nghĩa như vậy. Đây chính là biểu tượng, là điển phạm của nam nhi trong thiên hạ chứ đâu nữa.

- Haha, phải chừa phần cho Văn Cự ta nữa. Bật Trung, tuy ta không giỏi hơn ngươi nhưng có chuyện gì hai người chúng ta cũng cùng nhau xông pha mà.

-Tuyết San, Tiểu Mi tỷ tỷ làm sao để muội một mình đối đầu với kẻ địch được.

- Bọn tôi cũng vậy, chúng ta là đồng môn. Dù có bão táp phong ba nào cũng cùng nhau vượt qua.

Ánh mắt của Ngô Tuyết San nhấp nháy liên tục, cô cảm giác được sự ấm áp thật sự. Mọi người không hề thờ ơ bỏ rơi cô như tưởng tượng, Tuyết San thấy môi mình run run không nói nên lời. Nhìn cảnh tượng đoàn kết một lòng của đối phương, Nhã Lương cảm thấy da đầu mình tê dại.

"Cái quái gì xảy ra thế này? Ta chỉ gây sự với một tên Ngô Việt thôi, tại sao con em xuất hiện rồi kéo theo cả một bầy đồng môn vậy."

Gã tuy tự phụ thực lực cao cường nhưng một mình đối chiến với ba chục tên là chuyện không dễ dàng nha.

Thấy mọi chuyện xoay chuyển theo hướng nghiêng hẳn về mình, Ngô Việt lại cười như nở hoa. Gã không dám càn rỡ như trước mà chắp tay ôm quyền với mọi người nói:

- Cảm ơn chư vị đồng môn đã ra tay giúp đỡ, trở lại tông môn ta nhất định hồi đáp các vị thật đầy đủ hắc hắc.

- Hồi đáp thì không cần. Bọn ta cũng không có nói sẽ giúp ngươi, bọn ta chỉ nói đứng về phía Tuyết San thôi. Còn bản thân ngươi có bị gì, bọn ta căn bản không quan tâm.

- Cái gì?...

Ngô Việt cảm giác như nuốt phải ruồi, khó chịu vô cùng. Gã nhìn kỹ lại thì người vừa lên tiếng chính là tên thiếu niên mà gã không thuận mắt hổm rày.

- Ngươi là cái thá gì mà lên tiếng thế hả. Trong nhóm này ngươi lấy quyền gì quyết định, ngươi là đầu lĩnh sao?

Ngô Việt hung dữ hỏi tới tấp, gã muốn cho tên tiểu tử đáng ghét này đẹp mặt. Tiếc là đời không như mơ, gã chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người khá cổ quái nhìn mình.

"Ta đã nói sai gì sao?"

Trong lòng Ngô Việt nghi hoặc nhìn hết người này đến kẻ khác.

- Thật xin lỗi, nếu không phải ta nhớ nhầm thì ngươi đang nói ta đúng không? Ta chính là đầu lĩnh tạm thời của nhóm.

Nguyên Hạo gãi gãi đầu ngô nghê trả lời. Thật ra hắn không muốn đả kích tên này nhưng gã cứ thích kiếm chuyện với hắn là sao. Ngươi đã muốn chơi thì ca sẽ chơi với ngươi một chút.

- Sặc... Ngươi là đầu lĩnh?

Ngô Việt cảm giác đầu óc quay cuồng. Gã vừa muốn đè bẹp khí thế đối phương, ai dè bây giờ lại trở thành lấy đá chọi chân mình. Nhưng mà tu vi tên kia làm sao có thể trở thành đầu lĩnh cơ chứ? Không phải Tiểu Mi hay em gái mình mới là người có thực lực và danh tiếng nhất trong đội hình cơ à?

- Đúng thế, vì vậy ta hi vọng ngươi hãy biết thân biết phận đi. Bọn ta tuy nể tình Tuyết San nhưng nếu Ngô Việt ngươi còn nói hay làm những chuyện chướng mắt thì...bọn ta không ngại giáo huấn ngươi một chút đâu.

Ngữ khí của Nguyên Hạo trở nên âm trầm khiến cho Ngô Việt tái mặt. Tuy gã không sợ đấu tay đôi với tên thiếu niên này nhưng còn mấy chục tên kia thì khác. Mỗi một người cho gã một đạp thôi thì đầu gã cũng nhanh chóng trở thành đầu heo thôi.

Mặc xác tên càn rỡ mà lá gan như thỏ Ngô Việt, Nguyên Hạo đạp phi kiếm bay đến đối diện với Nhã Lương ôm quyền cười nói:

- Tại hạ Nguyên Hạo, là bằng hữu của Ngô Tuyết San. Chuyện giữa huynh và Ngô Việt ta không biết ai đúng sai. Nhưng mọi người đều là đồng môn với nhau, ta hi vọng huynh có thể nể tình mà bỏ qua cho. Trong bí cảnh hiện giờ có rất nhiều kẻ địch xuất hiện ám hại đồng môn chúng ta, vì thế mọi người nên đoàn kết với nhau thanh trừ bọn khốn đó chứ không nên đấu đá nội bộ.

- Haha, thú vị. Tiểu tử ngươi cư xử không tệ. Nếu như vừa rồi ngươi nhún nhường tên Ngô Việt vài phần thì ta sẽ không cho ngươi cơ hội đối thoại đâu.

Nhã Lương cười lớn khoát tay nói, hắn tỏ ra không chỉ mạnh mẽ mà còn là người có tâm cơ không tầm thường.

- Haha, Lương huynh rộng rãi không chấp nhất, đúng là tấm gương cho các đệ tử khác noi theo.

Nguyên Hạo thấy đối phương dễ dàng hợp tác ngoài ý muốn thì vui vẻ tâng bốc Nhã Lương không tiếc lời. Nhưng tên kia lại lắc đầu cười nhạt đáp.

- Hình như ngươi đã lầm. Ta chỉ đánh giá về ngươi một chút chứ không hề nói sẽ đồng ý buông bỏ chuyện này.

- Lương huynh...

- Haha, có điều ta không phải là người vô lí, không hiểu chuyện. Như vậy đi, nếu ngươi có thể đỡ được một chưởng lực của ta thì ta sẽ bỏ qua. Ngoài ra ta còn sẽ tham gia vào nhóm của ngươi nữa.

Nhã Lương thâm ý nói, đôi mắt gã hứng thú nhìn xem tên thiếu niên đối diện sẽ ứng đối thế nào. Một kẻ có thể trở thành thống lĩnh một nhóm hơn ba mươi người, trong đó có cả Tiểu Mi và Ngô Tuyết San thì chắc chắn không phải hạng đơn giản. Nếu như tên thiếu niên này có bản lĩnh thật sự thì gã sẽ vui lòng xuống nước hạ đài. Còn tên đó chỉ là tay mơ thì gã sẽ không ngại tặng cho đối phương nằm dưỡng thương một thời gian.

- Được, Lương huynh ra tay đi.

Sau vài phút suy tư, Nguyên Hạo cũng gật đầu chấp nhận. Không phải hắn e ngại một chưởng của Nhã Lương mà hắn chỉ không muốn đối phương cảm thấy hắn quá tự tin vào thực lực của mình thôi. Giỡn sao? Hắn chưa điên đến mức nghĩ mình mạnh đến mức có thể thách thức tất cả thiên tài khác. Vả lại tính cách của Nguyên Hạo cũng không não tàn đến mức biến mình thành tâm điểm chú ý mà không mang lại lợi ích gì.

- Tốt, ít ra cũng phải có khí khái như thế. Tiểu huynh đệ cẩn thận đấy nhé, Lương mỗ xuất chiêu đây.

Nhìn thấy tên thiếu niên đồng ý, Nhã Lương tỏ ra tán thưởng nói. Song gã lại bắt đầu vận chuyển linh lực dồn về cánh tay, xem ra một chưởng này gã "thật tâm" muốn làm cho đàng hoàn rồi.

- Haha, xin Lương huynh giơ cao đánh khẽ, nhẹ tay một chút.

Nguyên Hạo hào khí ngất trời cười dài. Hai tay buông lỏng nhưng thật ra đang huy động Thổ Thạch vũ kỹ.

- Chuẩn bị xong chưa, ta đến đây.

Chưởng pháp ngay lập tức được Nhã Lương đánh ra mang theo uy lực khủng bố. Mọi người có thể thấy cát vàng tạo thành cơn lốc nhỏ cuốn lấy tay gã như đang bổ trợ năng lượng cho chiêu thức.

Một luồng kình lực giống như tỏa ra từ cánh ta gã gây ra một áp lực không nhỏ lên Nguyên Hạo.

- Mạnh thật.

Nguyên Hạo cảm thấy một tia chiến ý hiện hữu trong mình. Bình thường hắn không thích gây sự đánh nhau nhưng một khi ra tay thì đối thủ càng mạnh càng kích thích hắn. Thấy chưởng lực của đối phương đã tiến gần, hắn gồng người, kéo hai tay lên trước người hô lớn:

- Thổ Thạch, hợp.

- Ầm ầm

Mấy chục tảng đá từ dưới hồ nước bay lên chắc ngay trước mặt Nguyên Hạo. Cùng lúc này đòn tấn công của Nhã Lương cũng đánh tới. Từng lớp đá bị chưởng pháp đập nát ra như đậu hũ, khí thế hùng hổ tiến tới. Nhìn cảnh tượng này đám người Hồ Bật Trung cảm thấy lo âu thấp thỏm cho huynh đệ của mình.

- Haha chỉ có nhiêu đây tài sức thì không cản ta được đâu.

Thở dài một hơi, Nguyên Hạo thầm nghĩ đúng là tu vi cùng là nửa bước Trúc Cơ nhưng tên Nhã Lương này lợi hại hơn Tiểu Mi và Ngô Việt không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên, trước tình cảnh Thổ Thạch không ngăn cản được đối phương, hắn vẫn tỏ ra khá bình tĩnh.

- Về dưỡng thương đi tiểu tử.

Chưởng lực công phá xong lớp đá, Nhã Lương hét lớn, tay gã chỉ còn cách đối phương vài mét mà thôi. Tốc độ của gã không hề bị suy giảm chút nào bởi Thổ Thạch ngăn cản. Đúng lúc này, Nhã Lương cảm thấy giống như va vào một bức tường không khí, toàn thân bị chặn lại hoàn toàn.

- Là... Thủy Lưu.

Nhã Lương nhìn màn nước nhạt trước mặt mình với ánh mắt đầy phức tạp. Gã nhận ra vũ kỹ phòng ngự cực mạnh này, nhưng quan trọng là việc đối phương thi triển nhìn vô cùng thuần thục, tùy cơ sở dục. Chưởng pháp của gã tuy không phải là sát chiêu mạnh nhất nhưng Nhã Lương cũng đã dùng hết tám phần linh lực để ra tay. Thế mà tên thiếu niên kia chỉ chặn đứng một cách dễ dàng như thế. Xem ra đúng là tiểu tử này có thực lực thật sự nên đám ngươi kia mới chọn hắn làm người chỉ huy. Kết luận như vậy, Nhã Lương cảm thấy không cần phải căng thẳng quan hệ thêm nữa nên cười dài tỏ ra hào sảng nói:

- Haha Nguyên Hạo huynh đệ đúng tài năng kim diễm, Lương mỗ xin bội phục.

- Lương huynh khiêm tốn rồi, vừa rồi ta không trổ hết tài nghệ ra thì e rằng khó lòng mà cản một chưởng kinh thiên động địa vừa rồi.

Nguyên Hạo ngoài mặt khách sáo tâng bốc qua lại với đối phương nhưng trong lòng đang cảm thán không thôi. Từ khi đến thế giới này, hắn vẫn cứ phải nói những lời dối lòng như thế suốt. Rõ ràng người ta đánh mình xong lại phải khen ngợi họ ra đòn đẹp mắt nữa chứ. Ứng xử ở xã hội nào cũng thế, tu chân giới cũng vậy, không diễn xuất giỏi thì rất khó quan hệ ứng xử. Nguyên Hạo cảm tưởng mình đang đi trên con đường của ảnh đế tương lai.

Sau khi trò chuyện một lúc, Nhã Lương cũng vui vẻ gia nhập nhóm của Nguyên Hạo. Đặc biệt khi tên này biết đối phương có khả năng tìm được đường ra khỏi khốn trận thì miệng cười toe toét mãi không thôi.

Tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Nguyên Hạo mọi người lại bắt đầu hành trình. Thực lực của nhóm bây giờ đã được đề thăng rất lớn do sự gia nhập của Nhã Lương, Ngô Việt cùng với khoảng mười tên đệ tử khác. Chưa đi được bao lâu nhóm lại phát hiện ra thêm một ít nhóm khác, thú vị là trong đó có cả Đỗ Phi Đào cùng Triệu Bá Hưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.