[Dịch]Hư Lộ

Chương 116 : Săn độc thú (Thượng)




Nhìn thấy hai tên thanh niên xông vào mở miệng đòi người, sắc mặt của đại Cát tái nhợt ngay đi. Nếu là bình thường bọn này có càn rỡ thế nào cũng được, nhưng hôm nay có vị "hảo bằng hữu" của mình ở đây. Gã e sợ rằng Nguyên Hạo sẽ bị vạ lây vào chuyện này mất.

- Hồ Bật Trung, Văn Cự, hai người các ngươi lần nào cũng đòi người gấp rút như thế làm ta rất khó xử. Các ngươi đợi một chút ta sẽ kiểm tra rồi thông báo tìm nhân lực ngay.

Đại Cát vội vàng đáp ứng rlấy chồng sổ sách ra lật xem, thế nhưng điều gã lo lắng lại nhanh chóng xảy ra khi tên thanh niên to lớn bước đến trước mặt Nguyên Hạo.

- Ồ, ngươi trông rất lạ mặt, nhìn mặt bún ra sữa vậy mà đã là Ngưng Khí tầng chín rồi. Hắc Điểu Môn chúng ta từ khi nào có thêm một thiên tài như thế này mà Văn Cự ta không biết nhỉ?

Dùng giọng nói chói tai của mình, gã lưng hùm vai báo này tỏ ra hứng thú hỏi chuyện Nguyên Hạo.

- Haha, ta cũng chỉ vừa mới gia nhập tông môn ngày hôm qua thôi nên ngươi không nhận thức ta cũng không có gì lạ. Do dùng đan dược tu dưỡng nên bề ngoài ta trông còn rất trẻ nhưng thật ra đã ngoài ba mươi lăm xuân xanh rồi. Hiện tại ta chỉ là một gã đệ tử ngoại môn đến tìm công việc cho mình thôi.

Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, Nguyên Hạo mỉm cười nhẹ nhàng đáp. Hắn cũng sớm nhận ra hai tên này xem chừng cũng là đám thiên tài tông môn gì đó. Nhìn linh lực hai tên dao động thể hiện ra thì bọn chúng rõ ràng đã đạt đến tu vi Ngưng Khí viên mãn. Thực lực như vậy ở tuổi tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thì đúng là có thể ngạo thị đồng lứa rồi.

Hiện tại tuy rằng thái độ của tên Văn Cực lớn xác này không được lịch sự nhưng Nguyên Hạo cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Hắn xem như đang nói chuyện với mấy tiểu hài mới lớn, chưa biết chuyện đời vậy. Nếu như hắn tỏ ra khó chịu thì rất dễ khiến mấy con nghé này kích động, gây lớn chuyện.

- Thì ra là thế, làm ta cứ tưởng... Hắc hắc. Tuy vậy, ngoài ba mươi mà tu vi tầng chín thì cũng không tính là quá tệ. Tất nhiên không thể so với chúng ta rồi.

Nghe tên thiếu niên trả lời, gã Văn Cự thở ra một hơi rồi cười thoải mái. Tiếp đó, gã như sực nghĩ ra gì bèn vỗ vỗ vai Nguyên Hạo vui vẻ nói:

- Hay lắm, ngươi ở đây rất đúng lúc. Bọn ta đang cần người theo hỗ trợ săn bắn độc thú, ngươi đi theo bọn ta khá phù hợp. Đại Cát, ngươi báo danh tên này giúp chúng ta đi.

Đại Cát đang lúi húi tìm người trong đám sổ sách thì bất chợt giật mình như bị sét đánh. Gã vội ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Hạo rồi xoay sang nhìn tên Văn Cự. Khóe miệng gã cứ giật giật, muốn mở ra để ý kiến nhưng lại e ngại. Vốn dĩ địa vị của những tên quản lí nhỏ nhoi như gã không có giá trị gì để so sánh với đám thiên tài tông môn này. Nhưng nếu không lên tiếng thì xem như quan hệ giữa gã và thiếu niên kia sẽ tan thành mây khói.

Nhớ đến mấy viên đan dược mà đối phương đưa cho, ánh mắt của đại Cát trở nên kiên định. Dù sao thì đối phương cũng là người thân thiết của Bàng trưởng lão, nếu có gì xảy ra thì cũng có ông ta ra mặt giùm. Xiết chặt nắm tay lại, hơi thở dồn dập, gã vừa lấy được dũng khí nói chuyện thì một bàn tay từ tốn bất chợt đặt lên vai gã.

- Được rồi, đại Cát, huynh cứ báo danh giúp ta đi. Nơi này đối với ta còn quá mới mẻ, ta cũng muốn ra ngoài quan sát một chút để mở rộng tầm mắt của mình.

Mang theo nụ cười ôn hòa, Nguyên Hạo đã tiến đến bên cạnh đối phương từ lúc nào. Nhìn thấy cử chỉ của hắn, đại Cát hiểu ra là vị huynh đệ này muốn ngăn cản, không để mình rơi vào hoàn cảnh khó xử. Khóe mằt bỗng cay, gã thật sự xúc động. Từ khi gia nhập môn phái đến giờ, đây là người đầu tiên đối xử với gã tốt như vậy. Tận trong thâm tâm của đại cát, gã đã đưa địa vị Nguyên Hạo lên hàng tri kỷ, huynh đệ hảo hữu duy nhất thật sự.

- Hạo huynh, lần sau trở lại ngươi phải cùng ta uống thật say. Nhất định là thế, không say không về haha.

Cảm giác nhân sinh của mình thay đổi, đại Cát cười lớn, chân thành nói. Sau đó gã dùng hiệu suất cao nhất quay về bàn cố gắng tìm những nhân thủ tốt nhất cho chuyến đi săn này. Tuy nói việc săn bắn thường khi không có tổn thất về người nhưng bị thương lại khá thường xuyên. Nguyên Hạo lại là người mới nên đại Cát muốn hảo huynh đệ của mình có được sự hỗ trợ tốt nhất.

Sau vài năm làm quản lí phòng phân phối công việc, chí ít đối với việc huy động này gã cũng có chút bản lĩnh riêng của mình. Chỉ sau nửa canh giờ, đã có thêm năm người được triệu tập. Tất cả bọn họ đều là Ngưng Khí trung kỳ trở lên, tromg đó có đến ba gã là ngưng khí hậu kỳ. Đối với ngoại môn đệ tử thì nhóm như vậy thuộc vào hàng mạnh mẽ rồi. - Hạo huynh, lần đầu ra ngoài săn bắn phải cẩn thận. Hãy làm theo hướng dẫn của hai gã kia, nhớ đừng tự ý rời xa khỏi nhóm săn bắn. Đây là tấm bản đồ sơ lược về khu rừng bên ngoài đầm lầy, nếu chẳng may có bị lạc thì hãy dùng đến nó.

Đưa ra một tấm bản đồ được cuộn lại kỹ càng cho Nguyên Hạo, lúc này đại Cát mới tạm yên tâm một chút. Nhìn hình ảnh của gã hiện tại cứ y như tiễn người yêu ra chiến trường không bằng. Điều này làm Nguyên Hạo cảm thấy dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại có một tia ấm áp. Hắn nhìn ra được đối phương thật tâm lo lắng cho mình, đó là sự quan tâm của bằng hữu thật sự.

- Đến giờ rồi, chúng ta xuất phát.

Văn Cự lớng tiếng quát rồi cùng gã thanh niên tuấn mỹ Hồ Bật Trung dẫn sáu người đi ra khỏi tòa nhà. Việc đại Cát sắp xếp cho bọn họ một nhóm hỗ trợ có thực lực tốt như thế khiến hai ngưới rất hài lòng. Tuy người săn bắt chính không phải sáu người kia nhưng tu vi cao thì sẽ hỗ trợ tốt hơn nhiều, tránh làm gánh nặng cho cả đội. Phải biết rằng tuy ngoại môn đệ tử không được coi trọng nhưng nếu trong lúc làm nhiệm vụ mà xảy ra thương vong thì người dẫn đội sẽ phải gánh trách nhiệm.

Đi dọc đến quảng trường phía nam của tông môn, phía trước mặt của Nguyên Hạo giờ là cả mấy chục pháp khí đang hạ cánh, hoặc chuẩn bị bay đi, cũng có cái đang được sữa chữa bảo trì. Đặc biệt là tất cả các phi hành pháp khí này đều được sơn một màu xanh thẫm trông rất đặc thù.

- Ái chà, nhìn cảnh này không khác gì sân bay thu nhỏ ở địa cầu. Thật là hoài niệm a. Có điều tại sao tất cả pháp khí lại sơn cái màu khó coi như thế, chẳng lẽ thẫm mĩ ở đây hơi khác người.

Nhìn tràng cảnh tấp nập, Nguyên Hạo vừa đi vừa lẩm bẩm một mình. Một tên trung niên tu vi Ngưng Khí tầng tám đi gần với hắn nhất nghe thấy thế liền cười nhạt, tỏ ra uyên bác chen miệng vào:

- Tất cả các phi hành pháp khí ở đây đều dùng cho đệ tử của Hắc Điểu Môn thuê mướn. Ngươi nhìn thấy cái màu xanh thẩm được sơn trên các pháp khí chính là một loại chất đặc biệt được Độc Sư Đường sáng tạo ra từ rất lâu rồi. Tác dụng chính của nó là để chống độc và ngăn ngừa sự ăn mòn của không khí đầy độc tố ngoài kia. Dù được sơn như thế nhưng mỗi lần phi hành trở về mọi người đều phải tu bổ lại lớp chất bảo vệ đó đấy.

Nghe câu trả lời của vị trung niên kia, Nguyên Hạo giật mình nhớ ra phía ngoài tông môn chính là vùng đất tràn đầy độc tố kinh khủng. Nhớ lại hình ảnh muôn sắc khí độc tạo thành cả một vùng như cõi thiên đường sặc sỡ thì hắn cảm thấy tay chân mình tê rần, nổi hết cả da gà. Cố trấn tĩnh lại, hắn cười khan một tiếng rồi xoay người cảm ta vị kia một cái rồi hỏi tiếp:

- Cảm ơn vị huynh đài đã giải đáp, nhưng theo ta biết vùng đầm lầy tử thần này là trung tâm của cả khu rừng độc. Độc thú bên trong cũng vô cùng đáng sợ, nếu không có tu vi cỡ Kim Đan, Nguyên Anh dẫn dắt làm sao các pháp khí này xông ra ngoài được.

Thấy Nguyên Hạo là người mới, câu hỏi lại sắc bén, tinh tường mọi chuyện, vị kia liền cũng tỏ thái độ nhiệt tình tiếp tục trả lời nghi vấn:

- Haha, chuyện này cũng không tính là bí mật gì. Đúng là những đệ tử bình thường thậm chí trưởng lão muốn một mình đột phá ra ngoài từ đầm lầy tử thần này căn bản khó lòng mà thực hiện được. Chỉ là tất cả các pháp khí của chúng ta đều phi hành theo một con đường riêng, do chính trưởng môn và cao tầng đã hợp sức, không tiếc thương vong, khổ chiến để mở ra. Đây là con đường duy nhất không va chạm với các loại độc thú và không có nguy hiểm gì cả. Tất nhiên con đường này được tông môn giám sát rất kỹ lưỡng nên kẻ thù không thể nào lợi dụng được đâu.

- Thì ra là vậy, thật đa tạ huynh đã hết lòng giải thích cho.

Hai người tiếp theo lại trò chuyện với nhau vô cùng hợp ý. Trừ vị trung niên tên Trương Thiết Vinh kia cùng Nguyên Hạo hứng thú quan sát đàm đạo các thứ thì mọi người đều tỏ ra khá hờ hững. Khi cả nhóm đi vào giữa rừng pháp khí, Văn Cự tiến vào một chiếc pháp khí mà gã đặt trước rồi lấy trong túi trữ vật ra một viên châu màu xám. Sau khi tra viên châu vào vị trí trung tâm của pháp khí phi hành, nó mới bắt đầu khởi động và bay lên.

- Thì ra viên châu kia có tác dụng như chìa khóa. Hắc hắc tính ra mọi sự vật dỳ ở thế giới nào thì cũng tuân theo một nguyên tắc tương tự nhau cả thôi.

Khi tất cả đã yên vị, Văn Cự lại lấy ra sáu bình đan dược phát cho mọi người. Nguyên Hạo nhận lấy, ánh mắt tò mò không biết cái này dùng để làm gì.

- Đây là đan dược dùng để bảo hộ cơ thể có thể chịu đựng được trong khu rừng độc. Ngươi cũng biết vùng Bắc Hoang này chia làm hai khu vực là đầm lầy tử thần và khu rừng độc bao quanh. Nơi mà chúng ta săn bắn chính là rìa ngoài cùng của khu rừng độc, nơi đó chủ yếu là độc thú cấp một mà thôi. Mặc dù vậy thì cường độ độc tố trong không khí cũng không phải thứ mà chúng ta có thể tồn tại được nên cần có đan dược do các độc sư luyện chế này bảo hộ. Nhưng mỗi viên đan dược chỉ có tác dụng một canh giờ, mỗi người được phát năm viên để ngừa có xảy ra bất trắc gì làm chậm trễ. Sau khi trở lại tông môn thì số đan dược còn thừa không dùng đến bọn ta sẽ thu lại.

Mại đến lúc này tên thanh niên điệu đà Hồ Bật Trung mới lên tiếng. Hắn hướng Nguyên Hạo giải thích một lượt, sau đó tiếp tục bàn bạc căn dặn mọi người cách phối hợp chiến đấu khi săn bắt, cần phải di chuyển và làm những gì. Tuy bề ngoài hơi cao ngạo nhưng hai gã này đúng là kinh nghiệm khá phong phú. Đội hình và cách thức tổ chức săn bắt do hai người giải thích theo Nguyên Hạo thấy là tương đối ổn mặc dù còn nhiều khuyết điểm chỉ có hắn mới phát hiện ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.